Lộ Hướng Đông biết, Lộ Tu Triệt sẽ không ngoan ngoãn lên xe, vội vã ngăn cậu lại: “Tiểu Triệt con làm gì vậy?”
Khóe môi Lộ Tu Triệt kèm theo nụ cười lạnh đầy khinh bỉ, trên gương mặt vẫn còn non nớt đó, tất cả đều là sự lạnh lùng, hai mắt sắc bén, chỉ nhìn thôi cũng khiến Lộ Hướng Đông chột dạ đổ đầy mồ hôi.
“Con không làm phiền ba hưởng tiêu dao khoái lạc.” Lộ Tu Triệt đẩy tay Lộ Hướng Đông ra.
Lộ Hướng Đông thật sự không dám nhìn vào mắt của Lộ Tu Triệt, nhưng chuyện đã như vậy, có vài chuyện, không thể kéo dài thêm nữa, hắn nói: “Tiểu Triệt con đừng gây sự nữa, mau lên xe đi, không còn sớm nữa, chúng ta phải đến nhà ông nội con.”
Lộ Tu Triệt cảm thấy thật buồn cười: “Ba cảm thấy con đang gây sự sao?”
Lộ Hướng Đông lúc này mới cảm thấy bản thân đã nói sai, hắn vốn đang chột dạ, trước khi trở về đã rất khẩn trương, sau khi nhìn thấy con trai, Lộ Hướng Đông mới biết bản thân thật sự không dám đối mặt với nó.
Ánh mắt của Lộ Tu Triệt khiến trong lòng hắn vô cùng khẩn trương, vết nứt trước đây với con trai vẫn chưa bù đắp được, lần này… càng khó giải quyết rồi.
Nhưng, Lộ Hướng Đông cắn răng, con trai nhiều năm qua cơm no áo ấm, nhưng…
Hắn nhìn về phía trong xe, sự căm giận nổi lên.
“Tiểu Triệt, ba biết con… con nhất thời có thể sẽ không chấp nhận được, nhưng, con nghe ba giải thích có được không? Trên xe là...”
Lộ Tu Triệt thật sự cả một chữ cũng không muốn nghe thêm, “Được rồi, con không gây sự, con cũng không tức giận, con chỉ cảm thấy rất buồn cười. Nếu tất cả mọi chuyện ba đều chuẩn bị xong cả rồi, vậy còn cần trở về đón con để làm gì. Dù gì kịch hay năm nay cũng đã an bày thỏa đáng rồi, con không đi, đối với ba mà nói không phải càng tốt hơn sao? Tránh đến lúc đó con gây sự làm ba mất mặt, chắc ít nhiều ba cũng hiểu tính con. Nếu con thật sự không muốn để các người yên, thì ai trong các người có thể sống an lành được chứ.”
Giọng nói của Lộ Tu Triệt lạnh lùng, khí lệ trong mắt khiến Lộ Hướng Đông có chút sợ hãi.
Hắn vì che đậy sự chột dạ của mình, cao giọng nói: “Lộ Tu Triệt, ba là ba con, con phải nghe lời ba.”
Lộ Tu Triệt ha hả mấy tiếng: “Nói thật, bây giờ con cảm thấy, lúc nghe ba nói những lời này rất buồn nôn. Mẹ con năm xưa rốt cuộc đã mù con mắt nào mà lại thương ba chứ.”
Lộ Hướng Đông tức giận nói: “Con thử nói lại một lần xem...”
Nhìn thấy sự tranh chấp giữa hai cha con không thể cứu vãn, người phụ nữ trên xe vội vã chạy xuống, kéo lấy tay Lộ Hướng Đông: “Hướng Đông, anh đừng tức giận, trước khi đến không phải đã nói rồi sao, phải nói chuyện đàng hoàng với con trai mà? Dù gì chuyện này... Đừng nói một đứa trẻ, đến cả một người trưởng thành cũng rất khó chấp nhận.”
Ả nhìn Lộ Tu Triệt, tựa hồ có chút khẩn trương, cẩn thận chỉnh lại quần áo của mình, vuốt lại đầu tóc, cố gắng cười thân thiện: “Con… Con là Tiểu Triệt phải không, dì… biết lần này dì không nên đến đây, nhưng...”
Lộ Tu Triệt ngắt lời ả: “Có thể làm phiền cả nhà các người, từ nay cách tôi xa một chút, có thể đừng đến làm tôi buồn nôn có được không?”
Lộ Hướng Đông tức giận nói: “Lộ Tu Triệt, con nói năng kiểu gì vậy, đây là trưởng bối của con mà...”
Lộ Tu Triệt cười chế nhạo: “Trưởng bối, haha… Không sai, nhìn dáng vẻ này, xem ra, đúng là rất giống trưởng bối của tôi.”
Câu nói này khiến sắc mặt của người phụ nữ đó đỏ bừng lên, khóe miệng run run, đây là… đang nói ả già rồi sao, không có người phụ nữ nào có thể chấp nhận người khác nói bản thân già cả, dù cho ả đang đóng giả bộ dạng lương thiện hiểu lòng người đi nữa, lúc này, cũng không có cách nào cười nổi.
Lộ Hướng Đông tức giận chỉ vào Lộ Tu Triệt, tiểu tử thối này… Đúng là vô pháp vô thiên, cái gì cũng dám nói.
Nhóm dịch: Mèo Xinh