Hai tay Nhiếp Thu Sính bóp chặt bờ vai Du Dực, móng tay sắp cắm vào da thịt anh, hai chân cô đã bị kéo căng.
Cô cắn môi, cố gắng kiềm chế mới không phát ra những âm thanh xấu hổ đó.
Lúc này trong lòng Nhiếp Thu Sính rất bực bội, đã vào lúc này rồi, đừng có nói nhảm nữa được không?
Cô há miệng cắn mạnh vào vai Du Dực, khốn kiếp...
Sớm biết thế đã không tin anh rồi, sớm biết đã...
Sớm biết, cô sợ là, sẽ không thể từ chối anh mãi được.
Cô nghe thấy tiếng cười nhỏ của Du Dực bên tai, sau đó cô không còn cơ hội để nghĩ đến vấn đề khác nữa.
Nhiếp Thu Sính cảm thấy cả người như một con thuyền nhỏ lênh đênh trên những con sóng nhấp nhô dồn dập giữa biển lớn bao la. Ban đầu động tác của Du Dực vẫn còn dịu dàng, nhưng không đợi cô kịp thích ứng, anh đột nhiên tăng tốc, cả người trở nên mãnh liệt hơn, khiến cô không thể theo kịp nhịp điệu của anh, cảm giác giống như vừa bị ném đi lại bị anh kéo trở về.
Tuy Nhiếp Thu Sính từng gả cho Yến Tùng Nam, nhưng số ngày họ ở bên nhau chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Đối với cô, về ý nghĩa, Du Dực mới thực sự là người đàn ông đầu tiên của cô. Cho dù ở mặt nào, thứ anh cho cô đều là những thứ cô chưa từng được nếm trải qua bao giờ.
Cơ thể cô uyển chuyển dưới thân anh, không kiềm nén được mà phát ra những tiếng rên rỉ, cầu xin, khóc lóc, vui sướng đứt quãng. Tất cả những thứ mà cô có, đều đến từ anh.
Lúc bắt đầu, Nhiếp Thu Sính vẫn còn cảm thấy xấu hổ, nhưng dần dần làm gì còn có thể nghĩ đến việc xấu hổ nữa.
Một gã độc thân đợi chờ mòn mỏi cả vạn năm mới được ăn thịt như Du Dực, lại còn đang vào độ tuổi sức lực sung mãnh dồi dào, cộng thêm việc cuối cùng đã có thể ăn được người phụ nữ mình yêu nhất, làm gì còn có thể kiềm chế được. Anh vốn dĩ chỉ muốn làm một lần, nhưng... thời gian của một lần hình như hơi quá lố...
Tay Nhiếp Thu Sính cào một đường đỏ dài trên lưng anh, hối thúc anh hãy mau kết thúc.
Du Dực vừa đáp vừa dỗ dành, vừa hỏi xem cô có thích không.
Lúc đầu Nhiếp Thu Sính cắn chặt răng không chịu trả lời. Nhưng chiêu trò của anh quá nhiều, cuối cùng cô bị hành hạ đến cạn kiệt sức lực, hết cách nên mới nằm trong lòng anh nghẹn ngào nói ra những câu anh muốn nghe.
Du Dực ăn một lần thành nghiện, “dày vò” đến khi trời chuyển sáng, Nhiếp Thu Sính mới có cảm giác được trở về với đất liền. Nhưng cô đã mệt lã người, ngay cả mở mắt cũng không còn sức.
Nhiếp Thu Sính thật sự rất muốn cắn Du Dực, người này thật là quá đáng ghét!
Du Dực bưng một chậu nước ấm từ toilet ra, lau người cho cô, suốt cả quá trình khó tránh khỏi có lúc anh thừa cơ ăn lén đậu hũ của cô.
Tuy anh rất muốn, nhưng cũng đau lòng Nhiếp Thu Sính, biết cô đã không còn chút sức lực nào nữa. Anh nghĩ thế này thì không ổn, thể lực quá kém, sau này phải dẫn cô cùng đi luyện tập mới được.
Từ ngày mai bắt đầu chạy bộ buổi sáng là xong.
Nhiếp Thu Sính mơ màng mở mắt: “Trời sắp sáng rồi.”
Du Dực đắp chăn cho cô, ôm chặt cô vào lòng, “Đừng lo lắng, em cứ nghỉ ngơi đi, anh ra ngoài mua bữa sáng cho Thanh Ti.”
Nhiếp Thu Sính muốn nói, nhưng làm gì còn sức, một giây sau đã chìm vào giấc ngủ.
Trước khi ngủ, trong lòng cô còn nghĩ, sau này sẽ không thể tin vào miệng lưỡi của Du Dực nữa.
Đáng ghét!
Một đêm không ngủ, lại còn vận động với cường độ cao, Du Dực không những không mệt mà còn cảm thấy tinh thần vô cùng sảng khoái.
Anh cảm thấy bây giờ dù có chạy mười ngàn mét cũng không thành vấn đề.
Anh cúi đầu nhìn Nhiếp Thu Sính, cảm thấy rằng giờ phút này anh thật toàn vẹn, có cô ấy rồi, anh không còn cần thêm gì nữa.