Hạ An Lan quay đầu nhìn ra cửa sổ: “Đúng, ông ta hẳn là nắm giữ rất nhiều chuyện về Nhiếp Thu Sính, trước hết cứ đục một lỗ trên người ông ta đã, chuyện này không cần để Thu Sính biết, cậu có muốn gặp ông ta không?”
“Gặp chứ, đương nhiên phải gặp. Nhưng mà tôi cũng phải nói trước với anh về tên Diệp Kiến Công này. Không phải nói quá đâu, lần trước tôi tới nhà lão, uy hiếp lão nếu không chịu nói ra ai là kẻ sai khiến tìm giết Thu Sính thì sẽ làm thịt con lão. Tôi làm đủ trò trước mặt lão, thậm chí còn bẻ gãy hết tay chân thằng con lão mà lão vẫn không chịu nói.”
“Yên tâm, tôi sẽ có biện pháp để lão phải nói, thậm chí cho dù lão là người chết, tôi cũng có thể khiến lão mở miệng.”
Lời nói của Hạ An Lan khiến Du Dực nhíu mày, ông anh vợ này đúng là nói một lời khí phách bắn bốn phương. Những mà, đối với loại người âm hiểm như Hạ An Lan, anh ta nhất định sẽ tìm ra biện pháp đối phó với Diệp Kiến Công, cho nên đối với chuyện này, Du Dực cũng không lo lắng.
Sau khi nói xong về chuyện của Hạ Như Sương, Hạ An Lan hỏi Du Dực: “Cha mẹ tôi vất vả mới tìm được con gái, bây giờ hai người họ nhất định là muốn ở cùng một chỗ với Thanh Ti. Cậu xem như thế có được không, sau này sẽ thế nào?”
Du Dực biết rằng Hạ An Lan đang thử mình, anh nói: “Chuyện này thực ra rất đơn giản, bản thân anh hầu như quanh năm suốt tháng đều đi công tác không trở về nhà, trong nhà chỉ có hai ông bà già, ngay cả người để nói chuyện cùng cũng không có, thật đáng thương biết bao. Còn nhà chúng tôi, ban ngày thì tôi đi làm, Thanh Ti thì đến trường, trong nhà cũng chỉ còn lại có một mình Thu Sính. Cho nên tôi thấy hay là thế này đi, chúng tôi đưa hai ông bà đến Thủ đô ở cùng chúng tôi. Để hai ông bà hưởng niềm vui tuổi già chơi đùa với con cháu, mỗi ngày đều thật vui vẻ. Nói không chừng, tâm tình mỗi ngày một tốt, xương cốt của mẹ cũng sẽ sớm bình phục lại.”
Chuyện này Du Dực cũng cảm thấy vậy là tốt nhất, nên mình nghĩ như thế nào liền nói đúng như vậy với Hạ An Lan. Anh thấy Thu Sính đã phải chịu khổ cực suốt nhiều năm như vậy, ông bà Hạ cũng phải chịu không ít khổ. Bây giờ xa cách được gặp lại nhau, mọi người cũng nên ở chung một chỗ, bù đắp cho những năm tháng trước đây. Huống chi, trong nhà nhiều người náo nhiệt sẽ không giống với nhà họ Du lạnh lùng vô tình.
Hạ An Lan vừa lòng gật đầu, đây cũng là ý muốn của anh, Du Dực có thể thoải mái trả lời anh như vậy khiến anh cũng thấy cậu ta vừa mắt hơn không ít.
“Không tồi, tôi cũng nghĩ như vậy, không quá mấy năm nữa tôi cũng sẽ lên Thủ đô. Đến lúc đó người một nhà chúng ta không cần phải xa cách nữa.”
Trong lòng Du Dực trộm nói một câu, anh giai à, kỳ thật anh ở bên ngoài chạy nhảy thêm vài năm cũng không ai trách anh đâu. Nhưng mà, lời nói của Hạ An Lan cũng thật khí phách, nói rằng qua vài năm nữa anh ta sẽ lên Thủ đô, cũng giống như lời khẳng định vài năm nữa anh sẽ nhậm chức Tổng thống vậy. Phải là người vô cùng tự tin mới dám nói như thế.
Đưa Hạ An Lan về đến phòng Thị chính, Du Dực mới quay xe về nhà.
...
Sau khi ngồi xuống trong văn phòng, Hạ An Lan hỏi thư ký: “Diệp Kiến Công thế nào rồi?”
“Không chịu hé răng nửa lời, xem ra rất giỏi chịu đựng.”
“Vậy cho lão tiếp tục chịu đựng, mới có một ngày, vẫn còn quá sớm.”
Đối với Diệp Kiến Công, Hạ An Lan cũng là tình thế bắt buộc, anh nhất định phải từ miệng của lão ta biết hết thảy.
“À, chuyển lời sang Cục Cảnh sát, kêu bọn họ cứ kiên nhẫn, không nên gấp gáp thúc giục.”
Hạ An Lan lại nghĩ đến một chuyện: “Mặt khác điều tra cho tôi xem mối quan hệ trong mấy năm nay giữa Hạ Như Sương và nhà họ Diệp ở Lạc Thành là như thế nào, cẩn thận điều tra xem bọn họ biết nhau từ khi nào. Bất luận là dấu vết gì cũng không được bỏ qua.”
...