Tô Ngưng Mi lí nhí: “Anh… nói, rất có lý…”
Anh đẹp trai, anh nói gì cũng có lý, em không tìm được lý do và cớ gì để phản bác lại anh.
Ừng ực, cô nuốt nước bọt.
Hạ An Lan nhoẻn một nụ cười háo sắc, cúi đầu nói: “Thế em bảo, chuyện đã đến nước này rồi, phải làm thế nào mới tốt? Trong lĩnh vực này anh vẫn là người người mới. Không bằng, em dạy anh?”
Hơi thở của anh phảng phất trên mặt cô, hơi nước còn nóng hòa quyện với hơi thở của anh đột ngột bao vây lấy cô. Tô Ngưng Mi cảm thấy chút lý trí còn lại của mình trong khoảnh khắc này đã bay hơi hết.
Cô ngắm nhìn Hạ An Lan, trong đầu chỉ còn lại vẻn vẹn một ý nghĩ, lúc này mà cô vẫn có thể kiềm chế được, thì chắc cô thật sự không phải là người nữa rồi.
Bây giờ đầu óc Tô Ngưng Mi cũng không nghĩ được điều gì khác nữa. Thậm chí là thằng chồng khốn nạn hôm nay đến gây chuyện ở ngoài cửa, hay là cậu con trai vẫn đang ở trong nhà, tất cả cô đều không nghĩ đến được nữa. Người đàn ông trước mắt đang dùng sắc đẹp để thực hiện kế hoạch dụ dỗ có sức hút nhất trong lịch sử này, đã chiếm ngự toàn bộ sự chú ý của cô, khiến cô không còn nghĩ được đến bất cứ chuyện gì ngoài anh.
Tô Ngưng Mi không biết làm sao mà mình lên tiếng được, chỉ biết rằng cô nghe thấy tiếng mình đang nói: “Đã… đã đến nước này rồi, vậy… vậy đừng lãng phí thời gian nữa…”
Hạ An Lan sững sờ, điều này lại khiến anh khá… bất ngờ, có điều, không phải cô vẫn luôn đem bất ngờ đến cho anh hay sao?
“Em nói, hình như cũng có vẻ rất có lý.”
Tô Ngưng Mi đã lại gần, hai tay vòng qua cổ anh, kiễng chân hớp lấy đôi môi anh: “Cái tội danh gian phu đó, em sẽ giúp anh thực hiện.”
Mặc dù đầu óc đã trở nên mơ hồ, cảm giác như không kiềm chế nổi cơn thèm muốn của bản thân nữa, thế nhưng, trong lòng Tô Ngưng Mi lại không giấu nổi cảm giác vui mừng.
Có lẽ, màn này, chuyện này, trong lòng cô đã mong đợi từ rất lâu rồi.
Dù sao thì, một nhan sắc đàn ông như vậy, trên đời này, có lẽ chỉ có Hạ An Lan độc chiếm được phần duy nhất. Đặc biệt là trong sự đối chiếu với Nhạc Bằng Trình, sự tồn tại của Hạ An Lan quả thật giống như thần tiên vậy. Một người đàn ông tuyệt mỹ như vậy, mặc kệ sau này có thể ở bên nhau hay không, có thể ăn được miếng nào hay miếng đấy!
Hạ An Lan nhấc hông Tô Ngưng Mi lên, ôm cô đến dưới vòi hoa sen: “Thế, cảm ơn em trước nhé, phu nhân.”
Những tia nước nóng ấm dần chảy xuống, từng chút từng chút nhúng ướt áo, những giọt nước lăn từ mặt xuống dưới. Tiếng gọi phu nhân đó của Hạ An Lan khiến Tô Ngưng Mi cảm thấy, toàn thân như tê dại, mỗi giọt nước trong suốt đó dường như mang theo dòng điện chạy khắp người cô, khiến toàn thân cô không còn chút sức lực nào cả, mềm nhũn trong vòng tay anh.
Tô Ngưng Mi không biết là do lời nói của anh, hay là do nước nóng quá, mặt cô nóng ran lên, nhìn vào đôi môi mềm mại bóng mướt dưới làn nước của anh, không nén được nuốt nước bọt: “Chúng ta…”
Hạ An Lan từ từ cúi đầu xuống: “Bây giờ phải làm như thế nào, phu nhân em làm trước?”
Ánh mắt của anh ấy, thân hình của anh ấy, giọng nói của anh ấy, dường như đều đang nói với Tô Ngưng Mi rằng: Phu nhân, mời nếm thử mùi vị tuyệt mỹ của tôi!
Lần này Tô Ngưng Mi không khách khí nữa, đỏ mặt, đôi mắt lấp lánh: “Thế… em không khách khí nữa nhé…”
Hạ An Lan mỉm cười, những giọt nước từ trán anh chảy xuống, rơi trên mặt Tô Ngưng Mi, anh nói: “Phu nhân, em nhất định đừng khách khí với anh.”
Tô Ngưng Mi cảm thấy chuyện đã đến nước này rồi, nếu cô có thể tiếp tục kiềm chế được, thì có lẽ cô thật sự không phải là phụ nữ nữa rồi. Cô không phí lời nữa, cố gắng nhướn chân lên, choàng lấy cổ Hạ An Lan, nhẹ nhàng ngậm lấy yết hầu của anh, rồi mơn trớn ve vuốt.