Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1636: Chương 1636: Em muốn đi chết đây




Hắn lắp bắp giải thích: “Mà… Hơn nữa, Tiểu Phàm và Tiểu Triệt dù sao cũng là anh em ruột, nếu hai đứa chúng nó có thể trở thành bạn tốt, vậy… Vậy thì rất tốt, con…”

Ông cụ cười lạnh: “Hừ, bạn tốt ư, chuyện này hẳn là do Dư Mộng Nhân nói với anh đúng không?”

Lộ Hướng Đông nuốt nước bọt, không dám nói lời nào.

“Chuyện này, tôi sẽ không tính sổ với anh, nhưng sẽ không có cơ hội lần sau nữa đâu. Vừa rồi còn có điện thoại của anh đó. Anh nhớ kỹ cho tôi, mặc cho giữa Dư Viễn Phàm và Tiểu Triệt có phát sinh bất cứ điều gì thì cũng là chuyện của hai đứa chúng nó. Tất cả người lớn đều không được can dự vào. Nếu anh dám thì lập tức cút khỏi nhà cho tôi.”

Lộ Hướng Đông vẫn gật đầu, lúc này đương nhiên hắn không dám nhiều lời dù là nửa chữ.

Hắn run rẩy sờ lên cổ mình, còn… May quá, may quá… Đầu vẫn còn trên cổ.



Ở trường, Dư Viễn Phàm vẫn tiếp tục gọi điện thoại cho Lộ Hướng Đông, nhưng mà ông ta không nghe, thậm chí ông ta còn trực tiếp ngắt máy khi cậu gọi, sau đó còn tắt máy luôn.Cuối cùng, Dư Viễn Phàm thẳng tay ném luôn điện thoại.

Lộ Hướng Đông hoá ra đã mặc kệ cậu rồi, gã đàn ông này không có tác dụng gì cả, phế vật, phế vật… Phế vật…

Dư Viễn Phàm đột nhiên nổi giận, ném thẳng điện thoại đi, hơn nữa còn lấy chân đạp mạnh lên, giống như muốn đạp nát vụn cái điện thoại mới cam lòng, cảnh này khiến cô Tống và thầy chủ nhiệm sợ hãi.

Cô Tống vội lùi về sau hai bước: “Dư Viễn Phàm, em… Em… Làm cái gì vậy?”

Dư Viễn Phàm dừng lại, ngầng đầu, dùng đôi mắt đỏ sậm nhìn cô: “Cô giáo, cô cũng thấy đó, ba em căn bản không nhận điện thoại. Ông ta không để ý đến em… Từ nhỏ em đã phải sống trong một gia đình không đầy đủ, em mồ côi ba, mười mấy năm qua, ngay cả ba ruột của em là ai em cũng không hề hay biết, mấy ngày trước khi chuyển trường em mới biết ông ta là ai…”Dư Viễn Phàm hiện giờ đã không còn cách nào khác, cậu chỉ có thể cá chết lưới rách, vứt hết sĩ diện, tóm lại, cậu ta không thể bị đuổi học ngay trong ngày đầu tiên được.

Vì thế cậu ta cố ý nói: “Gia cảnh nhà em là như vậy đó, mẹ em không thể tới, điện thoại của ba em thì không gọi được, em biết giờ em có nói cái gì thì mọi người cũng không tin. Giờ cô và mọi người muốn thế nào cũng được.”

Cô Tống thấy vậy thì vô cùng khó xử, đành nhìn sang thầy chủ nhiệm để cầu cứu: “Thầy chủ nhiệm, thầy xem… Chuyện này…”

Trái lại, thầy chủ nhiệm vẫn bình tĩnh, ông do dự một lúc rồi nói: “Để tôi nghĩ đã, nếu không thì… Học trò này, trường học của chúng ta vẫn đừng nên…”

Dư Viễn Phàm không muốn nghe thầy giáo nói câu vẫn phải đuổi học vậy, cậu cao giọng cắt lời cô Tống: “Cô giáo, cô nói xem, nhảy từ tầng 4 xuống đất thì có thể chết người không nhỉ?”

Dứt lời, cậu bước hai bước, nhoài người ra khỏi lan can bảo vệ, hai tay vịn vào lan can, giống như lúc nào cũng có thể dùng sức để nhảy xuống.

Chuyện này khiến cô Tống và thầy chủ nhiệm vô cùng luống cuống.

Cô Tống vội nói: “Dư Viễn Phàm, em đừng có làm bậy, em còn nhỏ, trên đời này không có chuyện khó khăn gì không giải quyết được cả…”

Dư Viễn Phàm mừng thầm trong lòng, xem ra chiêu này là dùng được đây, hai tay cậu dùng sức thêm một chút, cùng lúc cô Tống và thầy chủ nhiệm kinh hô, cậu đã ngồi lên trên rào chắn.

Cậu quay đầu nói: “Mấy người đừng lại đây, đứng yên ở đó không được nhúc nhích. Nếu các người dám tiến lên trước một bưới, tôi sẽ nhảy xuống đó.”

Cô giáo Tống và thầy chủ nhiệm nhất thời không dám động đậy, nếu ở trường học mà thật sự phát sinh chuyện có học sinh nhảy lầu tự tử, vậy thì… Danh tiếng vất vả xây dựng bao nhiêu năm qua của ngôi trường này sẽ đều bị huỷ. Hơn nữa, bọn họ còn là những giáo viên có liên quan, chắc chắn tất cả đều sẽ bị xử phạt.

Cô Tống vươn tay, mặt mũi cô trắng bệch: “Được rồi được rồi, chúng tôi không qua, nhưng em cũng đừng quá xúc động, không được lộn xộn… Mau xuống đi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.