Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1694: Chương 1694: Em rất đau khổ sao?




Dư Viễn Phàm chặn cậu không để cậu đi: “Cậu nói cho tôi, rốt cuộc có phải không?”

Nam sinh đẩy cậu một cái: “Phí lời, cái này còn cần hỏi sao? Phong Thần không chỉ là lão đại của cậu ấy... tất cả mọi người chúng tôi đều phải ngưỡng vọng đấy. Sau này cậu biết điều chút, đừng xông về phía trước, cẩn thận đầu bị gọt mất đó.”

Nam sinh đi rồi, Dư Viễn Phàm ngẩn ra tại chỗ, đúng là cậu ta. Nam sinh cậu sợ nhất đó lại chính là Nhạc Thính Phong người mà mẹ cậu luôn hy vọng cậu có thể kết giao lấy lòng. Nghĩ tới thủ đoạn của Nhạc Thính Phong, trong lòng Dư Viễn Phàm càng không nhịn được hoảng sợ. Kết giao lấy lòng, e là không thể nữa rồi, Nhạc Thính Phong hoàn toàn đứng về phía Lộ Tu Triệt, trừ phi có thể nghĩ cách ly gián họ. Nhưng, Dư Viễn Phàm không dám, cậu thậm chí không có dũng khí đứng trước mặt Nhạc Thính Phong. Đối với cậu mà nói, tốt nhất, chính là coi mình thành không khí, để tất cả mọi người đều bỏ qua cậu, tốt nhất đều không nhớ tới cậu. Dư Viễn Phàm ôm chặt cánh tay của mình, cậu vốn cho rằng, bản thân còn có cơ hội, nhưng giờ, cậu không còn chút cơ hội nào rồi. Việc mẹ cậu bảo cậu làm, cậu thật sự không muốn làm, cũng không dám làm...

Nhạc Thính Phong đi theo bên cạnh Lộ Tu Triệt, nếu... nếu... Lộ Tu Triệt thật sự xảy ra chuyện rồi, cậu ta sẽ không tha cho mình. Dư Viễn Phàm nghĩ tới ngày hôm đó cậu ngồi trên hàng rào, nhìn thấy Nhạc Thính Phong, liền cảm thấy toàn thân lạnh như đóng băng. Cậu thật sự không chọc vào nổi Nhạc Thính Phong, nam sinh đó dường như có thể hiểu rõ mọi thứ, bất cứ cử động nhỏ nào của cậu đều không thoát khỏi hai mắt cậu ta. Dư Viễn Phàm từ từ đi về, cả người cậu giờ đầu còn hơi trống rỗng, vừa đi vừa không biết đi tới đâu. Cho tới khi thầy thể dục gọi cậu: “Dư Viễn Phàm, sắp lên lớp rồi, em muốn đi đâu?”

Dư Viễn Phàm lúc này mới tỉnh lại, nhìn xung quanh phát hiện mình lại đã đi tới cổng trường, chỉ vài mét nữa là có thể đi ra ngoài. Dư Viễn Phàm giật mình, có lẽ trong nội tâm cậu, trong ý thức của cậu, theo bản năng muốn thoát khỏi ngôi trường này. Thầy thể dục thấy Dư Viễn Phàm vẫn bất động, hét lên: “Dư Viễn Phàm, em còn không mau trở lại?”

“Vâng, vâng... thưa thầy, giờ em về đây.”

Dư Viễn Phàm khom người với chủ nhiệm, sau đó quay người chạy trở lại, cậu chạy một mạch lên tầng, đứng ở cửa cầu thang cúi người thở hổn hển, lúc này đường cầu thang đã cơ bản không còn ai nữa, thầy cô nên lên lớp đã đứng ở cửa lớp, đợi tiếng chuông vang lên. Dư Viễn Phàm không dám dừng lâu vội vàng chạy tới cửa lớp, chuông lên lớp vừa hay vang lên, cậu vội xông vào lớp trước thầy. Thầy giáo Ngữ văn nhìn cậu một cái, không nói gì, nhưng không vui lắm. Khi Dư Viễn Phàm đi qua Lộ Tu Triệt và Nhạc Thính Phong, cậu không khống chế được nhìn về phía hai người, nhưng cậu phát hiện, hai người đó vốn không nhìn cậu, dường như căn bản không nhìn thấy cậu vậy. Dư Viễn Phàm ngồi xuống, liên tục thở dốc. Nghỉ ngơi một lát, cậu mới bắt đầu cảm thấy các chỗ trên người đều đang loáng thoáng đau, rất nhiều chỗ trên người đều bị bóng đập trúng, hơi động đậy một chút, liền kéo tới vết thương, diện tích đau sẽ càng lớn, hơn nữa càng ngày càng đau mạnh, có lẽ ngày mai thức dậy toàn thân sẽ bầm tím. Thầy giáo Ngữ văn đang giảng liền đặt sách xuống, rất không biết làm sao hỏi: “Bạn học đó, em nghe tôi giảng bài hay là cảm thấy rất đau khổ vậy?”

Dư Viễn Phàm cúi đầu, cậu không biết thầy đang hỏi cậu, liền không lên tiếng, người xung quanh, đương nhiên càng sẽ không nhắc nhở cậu.

                                                                                           

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.