Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1811: Chương 1811: Em trai con khi nào mới ra ngoài thế?




Lần này hai đứa trẻ căng thẳng, mãi đến khi lên lớp học mới phản ứng ra ngoài, không tập trung sự chú ý, lơ là, mấy lần giáo viên đưa ra câu hỏi hai đứa gần như không nghe thấy, sau tiết học bị giáo viên lôi lên văn phòng nói chuyện hồi lâu, sợ trong nhà có chuyện gì xảy ra, ảnh hưởng đến học tập của chúng.

Thanh Ti nói với giáo viên chủ nhiệm của cô bé: “Mẹ em sắp sinh em trai rồi, nhưng em cũng không biết rốt cuộc khi nào mới sinh, bây giờ mỗi ngày em đều mơ thấy em trai ra ngoài, nhưng mở mắt một cái, mẹ đều nói chưa sinh.”

Giáo viên nghe xong lập tức hiểu ra.

“Vậy là… Thanh Ti đang lo lắng à?”

Thanh Ti thật thà gật đầu: “Vâng ạ, em rất lo lắng.”

“Có phải em lo lắng, sau khi mẹ sinh em trai rồi sẽ không thương em nữa không?”

Giáo viên chủ nhiệm cảm thấy, bây giờ trẻ con đều hiểu chuyện rất sớm, đứa con đầu được gia đình quá nuông chiều, đa số đều lo lắng, sau khi có đứa con thứ hai, em trai hoặc em gái sẽ cướp mất yêu thương của chúng.

Giáo viên chủ nhiệm đã nghĩ kĩ rồi, rất nhiều từ ngữ, hi vọng có thể giúp Thanh Ti xóa đi lo âu, để cô bé không sợ hãi.

Không ngờ Thanh Ti nói: “Tất nhiên là không phải rồi, sao em lại phải nghĩ vậy chứ? Em còn mong có một em trai, như vậy em có thể yêu thương em ấy, có thể dạy em ấy viết chữ, có thể dẫn em ấy đi chơi.”

Giáo viên chủ nhiệm sững sờ một lúc, ây da, những từ đã nghĩ trước đều không thể nói rồi: “Vậy em lo lắng về điều gì?”

“Em lo lắng sao giờ mà em trai em vẫn chưa ra ngoài, em nhớ em ấy lâu lắm rồi.”

Lúc Tiểu Ái còn chưa mang thai, mỗi ngày Thanh Ti đền nói muốn có một đứa em trai, cuối cùng cũng đã mang thai, cô bé tách ngón tay mỗi ngày đều đếm, đếm đến nỗi cô bé sắp không nhớ được ngày rồi, em trai vẫn chưa ra.

Giáo viên nghĩ một lúc rồi nói: “Việc này, là do ngày chưa đến, em trai em vẫn chưa đến lúc ra ngoài, có điều, nếu bác sỹ đã nói sắp rồi thì có lẽ cũng chẳng đến mấy hôm nữa đâu, yên tâm.”

Thanh Ti gật gật đầu: “Ồ... vâng ạ.”

“Đừng lo lắng, ngoan ngoãn lên lớp học bài, chú ý nghe giảng, không phải em nói sau này muốn dạy em trai học sao? Nếu bản thân em còn học không tốt thì sao có thể dạy đây. Có đúng không?”

“Vâng, thưa cô em biết rồi ạ, sau này em sẽ không mất tập trung nữa.”

Phía Nhạc Thính Phong, cậu không thể nói giống Thanh Ti được, giáo viên hỏi cậu chỉ nói gần đây hay thức khuya ngủ không được ngon, có chút mất ngủ.

Giáo viên hỏi cậu có chuyện gì phiền lòng không, cậu lắc đầu, không có.

Cô Tống lo lắng cậu thật sự có chuyện gì, nên hỏi thêm mấy lần nữa, Nhạc Thính Phong có chút mất kiên nhẫn.

Cậu trực tiếp nói: “Thưa cô, em thật sự không sao, cho dù có việc gì, số một vẫn là em, cô không cần lo lắng danh hiệu số một này bị rớt đâu.”

Nỗi lòng của cô Tống bị vạch trần, khuôn mặt trắng bệch, có chút ngượng ngùng, có điều cô cũng vẫn tức giận, tính tình của cô trước giờ đều tốt, đối với học thần như Nhạc Thính Phong mười năm chưa chắc đã gặp được một lần lại càng đặc biệt khoan dung.

“Cô biết em học giỏi, nhưng sức khỏe của bản thân cũng phải chăm sóc thật tốt, nếu buổi tối... em không ngủ được, ban ngày lên lớp buồn ngủ, em muốn ngủ có thể ngủ một lát, cô sẽ nói trước với những giáo viên khác.”

Sự đãi ngộ này, nếu để học sinh khác nghe được có lẽ sẽ đỏ mắt mà đố kị, sẽ dồn dập hét lớn với ông trời đối với họ bất công!

Nhạc Thính Phong nói: “Cảm ơn cô Tống.”

Cô Tống gật đầu: “Được rồi, vậy em, về trước đi.”

“Tạm biệt cô.”

Sau khi Nhạc Thính Phong rời đi, giáo viên chủ nhiệm các lớp khác đều ngưỡng mộ đố kị, ai mà không muốn có một học sinh như vậy chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.