Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 996: Chương 996: Giảng một lần chính là một lần




Từ cách giải bài của Nhạc Thính Phong có thể rút ra một kết luận, cậu nhóc này cũng biết những kiến thức mở rộng khó hơn.

Vì vậy, điều này chứng tỏ, dựa vào trình độ này của Nhạc Thính Phong qua bài kiểm tra là chuyện đương nhiên, không có vấn đề gì.

Nhưng cậu bé chính là không muốn người khác lấy thành tích ra để nói, cậu bé coi thường.

Cho nên, mỗi lần kiểm tra cậu bé đều khống chế điểm số của mình. Khi đó lúc gặp cô giáo Ngô, trong lòng Hạ An Lan thực ra đã nghi ngờ, bây giờ xem ra suy đoán của anh đều đúng.

Hạ An Lan hài lòng gật đầu: “Rất tốt, xem ra con biết rất nhiều thứ, nào tiếp tục… Câu tiếp theo.”

Anh muốn thử xem giới hạn của Nhạc Thính Phong ở đâu, xem thành tích học tập của cậu bé rốt cuộc đạt trình độ nào, vì thế anh tìm một câu hỏi hơi khó một chút.

Nhạc Thính Phong “hừ” mũi một cái: “Không phải ông đến phụ đạo cho tôi sao? Vậy thì ông giảng đi. Ông không giảng sao tôi biết làm?”

Hạ An Lan nhìn bộ dạng của Nhạc Thính Phong biết ngay cậu bé chắc chắn biết làm.

“Được, vậy con phải chăm chú nghe, ba chỉ giảng một lần.”

Nhạc Thính Phong khinh thường bĩu môi, cho dù ông không giảng thì bản thiếu gia cũng biết làm.

Nhưng cậu bé không tuyệt đối không thể ngờ, một lần giảng của Hạ An Lan lại ngắn gọn như vậy.

Bởi vì anh chỉ nói: “Đáp án của câu hỏi này là…0”

Nhạc Thính Phong trợn trừng hai mắt: “Ông giảng lại một lần đi.”

Hạ An Lan nói: “Vừa nãy ba đã nói ba chỉ giảng một lần, bây giờ ba giảng xong rồi, đến lượt con giải bài.”

“Ông…”

Nhìn bộ mặt luôn mỉm cười của Hạ An Lan, Nhạc Thính Phong thực sự rất muốn đánh anh một trận. Trên đời này sao lại có người đáng ghét, muốn ăn đòn như vậy!

Nhạc Thính Phong không muốn nói chuyện với anh nữa, cầm bút lên viết từng bước giải bài vào sách luyện tập.

Nhạc Thính Phong ngồi làm bài, còn Hạ An Lan ngồi bên cạnh theo dõi, trong lòng tán thưởng.

Cậu nhóc này quả nhiên là biết làm, hơn nữa bài giải không hề dài dòng thừa bước nào, tư duy của cậu bé vô cùng rõ ràng, không hề lan man. Nhạc Thính Phong, cậu bé biết làm.

Nhạc Thính Phong thuận tay ném bút đi: “Xong rồi.”

Cậu bé thờ ơ nhìn Hạ An Lan giống như muốn nói. Ông nói đi, nói tiếp đi, tôi xem ông có thể nói cái gì.

Hạ An Lan gật đầu: “Khá lắm, hoàn toàn chính xác, bước giải rõ ràng, tư duy rất đúng. Nào, tiếp tục. Câu tiếp theo.”

Lần này, Hạ An Lan lại chọn câu hỏi khó hơn câu ban nãy một chút.

Anh lại nói: “Câu này ba cũng chỉ giảng một lần, con nghe cho kỹ.”

Nhạc Thính Phong cho rằng anh vẫn chỉ nói đáp án nên cười lạnh một tiếng nói: “Vậy ông đừng dài dòng nữa, bản thiếu gia cũng không muốn nghe thấy giọng nói của ông.”

Nói xong, cậu bé tự viết luôn đáp án ra.

Cậu bé hất hàm, cười lạnh nói: “Bản thiếu gia căn bản không cần ông phụ đạo.”

Vỗn dĩ cậu bé không muốn để Hạ An Lan biết giới hạn của mình, nhưng cậu bé không chịu nổi lão hồ ly này nữa rồi. Hôm nay, cậu bé sẽ cho Hạ An Lan thấy, thiếu gia họ Nhạc này là người rất lợi hại, không cần ông ta vẽ việc đến phụ đạo.

Hạ An Lan gật đầu, vô cùng hài lòng: “Tốt, rất lợi hại, khá lắm. Con còn khá hơn những gì ba nghĩ. Nếu như mẹ con biết được thực ra con học rất tốt, cô ấy sẽ mừng đến phát khóc cho mà xem. Nếu con đã yêu thương mẹ con như vây, vì sao không nói cho mẹ con biết?”

Nhạc Thính Phong nghiến răng: “Tôi… Việc của tôi không cần ông quản.”

Hạ An Lan gật đầu: “Được, chuyện này ba không quản, vậy chúng ta tiếp tục học. Nếu con đã lợi hại như thế vậy thì ba ra cho con một câu hỏi. Thế nào???”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.