Nhiếp Thu Sính nhìn những thứ trước mắt, Du Dực nói cho cô đây là nhà nào nhà nào, mật mã tấm thẻ ngân hàng này là bao nhiêu, chìa khóa tủ bảo hiểm đang ở ngân hàng nào. Cô bị anh nói đến sửng sốt, hỏi anh: “Anh đang làm gì vậy?”
Du Dực cười nói: “Trước đây em dạy anh, đợi sau khi kết hôn rồi, tiền phải đưa cho bà xã giữ, bây giờ anh nghe theo những lời em nói, đưa hết tiền cho em.”
Lúc đầu khi Nhiếp Thu Sính nói những câu đó, Du Dực vẫn luôn chờ mong ngày ấy sẽ đến. Anh từng suy nghĩ qua rất nhiều lần, đợi sau khi chính thức kết hôn, anh sẽ giao nộp hết tài sản của mình.
Nhiếp Thu Sính đỏ mặt, lúc đầu cô làm gì nghĩ đến tương lai không bao lâu sau cô sẽ thành vợ của Du Dực chứ?
Lúc đó cô chỉ hy vọng Du Dực đừng tiêu tiền lung tung, để tránh khỏi không để dành được tiền, tương lai không lấy được vợ.
Nhiếp Thu Sính nghe Du Dực nói về tài sản của mình, nghe đến số tiền, cô kinh ngạc đến nuốt nước bọt, cô cảm thấy bản thân... trúng số rồi.
Cô sớm đã biết Du Dực không phải là một người bình thường, anh có tiền, nhưng phải chăng là có hơi quá nhiều rồi không?
Cô liếm môi, hỏi: “Anh thật sự muốn giao những thứ này cho em bảo quản sao?”
“Em là vợ anh mà, những thứ này em không quản thì ai quản đây? Chẳng lẽ em muốn người khác giữ dùm”
Nhiếp Thu Sính lập tức lắc đầu: “Dĩ nhiên không muốn... “
Cô không cần người khác quản lý tiền của Du Dực đâu, cô đã là vợ của anh rồi, thì quản lý... cũng là chuyện nên làm mà.
Nhiếp Thu Sính cắn môi nói: “Anh đã nói sẽ giao cho em, nếu anh dám đưa cho người khác thì anh sẽ không xong với em đâu!”
Nụ cười trên mặt Du Dực càng ngày càng tươi, “Dĩ nhiên anh không dám, đây đều là của bà xã anh mà, sau này tiền lương của anh đều giao cho em, còn mỗi tháng em cho anh chút tiền tiêu vặt là được rồi.”
Nhiếp Thu Sính đỏ mặt, đem giấy tờ nhà, thẻ ngân hàng, chìa khóa tủ bảo hiểm... cất đi.
Sau này cô sẽ không cho Du Dực tiêu tiền lung tung nữa.
Du Dực thấy Nhiếp Thu Sính cất đồ lại, tâm trạng của anh tốt hơn vài phần.
Quả nhiên sau khi đăng ký, có danh phận rồi thì khác hẳn, đãi ngộ cũng khác. Bà xã đã chịu quản lý anh rồi.
Du Dực ngồi bên cạnh Nhiếp Thu Sính, ôm eo cô nói: “Bà xã à, thương lượng với em chuyện này.”
Dù sao có chuyện đều phải bàn bạc với vợ là đúng rồi, cho dù là chuyện gì cũng phải nói với bà xã đầu tiên.
Nhiếp Thu Sính gật đầu: “Anh nói đi, chuyện gì vậy?”
“Ngày mai anh phải đi đến cục một chuyến, chuyện chúng ta kết hôn chắc là đồng nghiệp anh đều đã biết hết rồi, cho nên anh muốn tìm một nhà hàng đặt vài bàn tiệc rượu, mời những người trong cục đến ăn một bữa, cho thêm náo nhiệt, em thấy thế nào?”
Trong lòng Du Dực rất muốn gióng trống khua chiêng thông báo với tất cả mọi người rằng từ nay về sau Nhiếp Thu Sính đã là vợ của anh, sau này anh là người đã có vợ, là chồng của người ta, là cha của người ta.”
Nhiếp Thu Sính vừa nghe liền gật đầu: “Chuyện này dĩ nhiên có thể rồi, chuyện nên làm mà.”
Đã kết hôn, mời đồng nghiệp ăn bữa cơm đó là chuyện không thể bình thường hơn, dĩ nhiên Nhiếp Thu Sính sẽ không nói gì hết.
Hơn nữa, cô biết Du Dực đang muốn đưa cô vào cuộc sống của anh, muốn giới thiệu cô với những người đồng nghiệp đó.
Cô hỏi: “Còn gì nữa không?”
Du Dực nói: “Còn.”
“Còn gì?”
Du Dực nắm chặt tay cô cười nói: “Việc cuối cùng cũng là việc quan trọng nhất, đó là anh sẽ giao bản thân anh cho em, sau này em phải luôn giữ chặt anh như thế này, được không?”