Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 696: Chương 696: Giết cô chục lần tôi cũng không hết hận




Ông Hạ càng nghĩ càng hận, càng nghĩ càng tứcgiận, chỉ mong rằng có thể quay ngược lại thời gian, thì ông nhất định đã sớm xử lý Hạ Như Sương.

Câu nói của ông Hạ khiến Hạ Như Sương bị kích thích, “Vâng, cô ta là con gái ruột của chú, thế con là gì? Con ở bên cạnh hiếu kính với chú bao nhiêu năm nay, tại sao, chúng không nghĩ cho con với?”

Tâm lý của Hạ Như Sương méo mó hơn mức bình thường. Cô ta luôn cho rằng mặc dù mình hãm hại Tiểu Ái, nhưng quả thực cô ta đã hiếu kính với nhà họ Hạ bao nhiêu năm nay. Thế nên, cô ta không có gì phải áy náy với nhà họ.

Ông Hạ tức đến mức suýt phụt máu mồm, hiếu kính, cô ta còn có mặt mũi nói hiếu kính?

“Trước mặt con gái ruột của tôi, cô thấy cô còn tư cách gì để nhắc đến hai chữ hiếu kính. Cô hãm hại con gái tôi, ở nhà họ Hạ hưởng thụ tất cả mọi thứ vốn dĩ thuộc về nó. Tất cả những gì mà cô có bao nhiêu năm nay đều là vì Tiểu Ái. Cô tưởng là không có Tiểu Ái thì tôi sẽ đem cô ra khỏi cô nhi viện hay sao? Cô là cái thá gì, mà dám nâng mình lên ngang hàng với nó?”

“Năm đó tôi đem cô về nhà, chứ không phải đem một con chó về, chẳng qua chỉ là vì, cô biết nói chuyện, chó không biết. Nhưng bây giờ nhìn lại, cô còn không bằng một con chó.”

Nuôi chó, nó còn biết trông nhà, biết cứu chủ trong lúc nguy cấp.

Còn Hạ Như Sương thì sao, cô ta là một con rắn độc.

Nhà họ Hạ cho cô ta tất cả, nếu như không có nhà họ Hạ, thì không biết bây giờ cuộc sống của cô ta ra sao. Từ cô nhi viện đi ra, bước vào nhà họ Hạ, có thể nói, cô ta một bước lên đến trời, thế nhưng cô ta còn chưa biết đủ.

Hạ Như Sương nghiến răng, cô ta hối hận vì lúc nãy nhất thời đánh mất lý trí, nói sai.

Thế nhưng, những gì ông Hạ nói sau đó, càng khiến cô ta căm phẫn.

Lão già ấy cuối cùng cũng nói thật, hóa ra trong mắt ông, cô ta chỉ là một con chó chơi cùng con gái ông, thậm trí đến chó cũng không bằng.

Biết sớm thì cô ta đã không nể tình, mà sớm đã nên bóp chết cả cái lão già ấy.

Nhà họ Hạ không có ai tốt đẹp cả, ai trong các người cũng đều đáng chết cả.

Gò má Hạ Như Sương đã bắt đầu sưng tấy lên, mồm chảy đầy máu, đầu tóc rối bù, không khác gì một mụ điên.

“Hóa ra trong mắt ông tôi không bằng một con chó. Thế thì sao ông lại yêu cầu tôi phải hầu hạ ông giống như hầu hạ cha đẻ. Cả nhà họ Hạ các người, ai nấy đều giả tạo, bề ngoài thì tỏ ra cao thượng lắm, cái gì mà đối đãi như con đẻ, thực ra chỉ toàn là giả dối hèn hạ.”

Đối với loại người này, ông Hạ biết rằng không có cách nào nói chuyện. Trong mắt cô ta không hề có chút biết ơn, thậm chí đến hai chữ cảm ơn cũng không biết viết thế nào. Cho dù người khác có đối xử với cô ta tốt thế nào, cô ta cũng không bao giờ thỏa mãn, luôn luôn cảm thấy người khác nợ cô ta.”

Ông Hạ cười lạnh lùng: “Nếu như không có nhà tôi giả tạo hèn hạ, thì có lẽ cô đã sớm chết trong cô nhi viện rồi. Những chuyện năm đó cô làm với con gái tôi, giờ đây các giả ác báo, cũng là lúc cô chịu sự trừng phạt thích đáng rồi.”

Hạ Như Sương kêu gào: “Con không làm, tại sao chú không tin, lẽ nào các người nhất định phải đánh người vô tội ép nhận tội…”

“Đánh ép nhận tội, thì cũng là tội cô đáng thế.”

Vốn dĩ ông lão muốn hỏi Hạ Như Sương tại sao lại đối xử với con gái ông như vậy. Thế nhưng, hiện tại ông cảm thấy không cần thiết phải hỏi nữa, bởi vì có lẽ cô ta chưa từng cảm thấy mình sai, cô ta vẫn thấy mình ngay thẳng đứng đắn lắm.

Con trai nói đúng, hôm nay đáng nhẽ ông không nên vào đây.

Vào rồi chỉ khiến ông càng tức giận, càng hối hận thêm mà thôi.

Giờ đây ông lão nghĩ, bản thân mình năm đó có lẽ đầu óc có vấn đề, lẽ nào ông không có óc?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.