Du Dực đặt điện thoại xuống. Nhạc Bằng Trình và cô gái bên cạnh tuy không đắc tội với anh nhưng đã đắc tội với vợ anh, anh tất nhiên phải giúp cô ấy chia sẻ ưu phiền.
Nhiếp Thu Sính sau khi biết Nhạc Bằng Trình và Đinh Phù về nước, liền lập bảo Du Dực đi tìm bọn họ để nói chuyện cho ra nhẽ.
Nhiếp Thu Sính luôn muốn hai bên hòa hợp, Tô Ngưng Mi và anh cả của cô, tất nhiên cô phải quan tâm hơn người khác rồi.
Cô bảo Du Dực trước tiên phải tính sổ người đàn ông tồi tệ Nhạc Bằng Trình, nghĩ lại thì đây là việc do anh trai cô làm, Tô Ngưng Mi biết được sẽ càng có ấn tượng tốt với anh cô, nhờ đó có lợi cho tình cảm giữa hai người.
Du Dực tâm trạng rất tốt, giúp vợ đại nhân giải quyết xong việc này, về nhà nhất định sẽ được tuyên dương.
Thư ký Hải Thành báo cáo tin tức mới nhận được cho Hạ An Lan: “Thị trưởng, Nhạc Bằng Trình và Đinh Phù mới xuống máy bay liền gây chuyện cãi nhau với người khác và bị đưa đến đồn cảnh sát. Cảnh sát còn phát hiện trong hành lý của anh ta có thiết bị nghe trộm, nghi ngờ anh ta là gián điệp, liền cho tạm giữ và chờ điều tra.”
Anh cau mày: “Gián điệp? Chờ điều tra?”
Anh đã nói với thư ký rồi, tạm thời không được động vào Nhạc Bằng Trình, người theo dõi ở sân bay cũng cho lui hết rồi
Tại sao lại để cho Nhạc Bằng Trình bị bắt?
Gián điệp? Cái tội danh này nghe cũng thú vị phết đấy.
Thư ký gât đầu: “vâng ạ, tôi cũng cảm thấy kỳ lạ. Nhưng người của chúng ta đã rút lui hết rồi, rốt cuộc thì ai là người đã ra tay, hay là nhà họ Tô? Cũng có thể là do phía cảnh sát thấy anh ta thực sự có điểm nghi vấn nên mới tạm giam và điều tra.”
Hạ An Lan lắc đầu, nếu như thực sự nghi ngờ anh ta là gián điệp, thì cũng không thể bắt anh ta như vậy được, có chút sơ sài. Đây không phải là phong cách làm việc của cảnh sát thủ đô.
Xem ra việc này rất có thể là do nhà họ Tô làm. Bọn họ một khi đã biết Nhạc Bằng Trình về nước, sẽ không chịu ngồi im mà nhất định sẽ tính toán với anh ta. Nếu như bọn họ không làm gì, đó mới là không bình thường.
“Tôi gọi điện hỏi một chút, tiếp tục cho người theo dõi, không được lập tức ra tay.”
“Vâng”
Sau khi thư ký đi, Hạ An Lan do dự một lúc mới trực tiếp gọi điện cho Tô Ngưng Mi.
Tô Ngưng Mi đang đánh mạt chược với bố mẹ. Nghe tiếng chuông điện thoại reo, cô nhìn thấy số điện thoại Hạ An Lan, liền cầm lấy điện thoại: “Mẹ, con không chơi nữa, con… đi nghe điện thoại một lát”
Bà Tô mắt đeo kính lão, sớm đã nhìn thấy người gọi điện đến là ai rồi, liền vẫy vẫy tay: “Đi đi, nói chuyện với An Lan lâu một tí, biết chưa?”
“Hazzz, con biết rồi.”
Tô Ngưng Mi mặt đỏ cầm điện thoại đi ra ngoài.
Chị dâu cô cười nói: “Mẹ, mẹ nhìn xem biểu cảm vừa ngại ngùng vừa chờ đợi của Mi Mi lúc nãy, thật giống cô bé mười sáu mười bảy mới biết yêu.”
Bà Tô mặt đang tươi cười liền nghiêm túc, thở dài: “Đúng rồi, thì đúng là mới biết yêu đấy.”
Mi Mi ngày ấy chưa từng trải qua một tình yêu nào gọi là chính thức cả, nhà họ Nhạc đến đề cập chuyện hôn nhân. Nếu như không phải vì hôn sự không đáng có ấy, thì Mi Mi đâu phải đến bây giờ mới biết rung động.
Nhắc đến chuyện này, bà Tô lại chua xót.
Chị dâu cả của Tô Ngưng Mi nhìn thấy vẻ đau lòng của mẹ liền chuyển chủ đề: “Đúng rồi, mẹ, tên khốn Nhạc Bằng Trình có phải đã đến nơi rồi không?”
Khuôn mặt đau buồn của bà Tô bỗng chốc trở nên giận dữ, nghiến răng nói: “đúng, đến nơi rồi, ba anh em nó đã sắp xếp người đến xử lý hắn ta chưa? ”
“Hay để con gọi điện thoại hỏi xem?”