Trên thực tế, đó là thuốc giảm đau có thêm thành phần thuốc ngủ, mười phút sau khi uống sẽ phát huy tác dụng, khiến người uống hôn mê bất tỉnh.
Hạ Như Sương nghiến răng, cho dù thế nào đi chăng nữa, mạnh dạn lên, liều một phen, biết đâu vẫn còn đường sống.
Cô ta há mồm nuốt viên thuốc đắng ngắt đó vào bụng.
Sau khi uống thuốc xong, cô ta chờ đợi, từng giây từng phút qua đi, Hạ Như Sương cảm thấy cơ thể cô ta dần dần nhẹ bẫng, đau đớn đều dịu đi một chút. Sau đó, cảnh tượng trước mắt dần dần tối lại, cuối cùng nhắm mắt lại, không còn nhìn thấy gì nữa.
Trước khi Hạ Như Sương ngủ thiếp đi, cô ta còn đang nghĩ, đây chắc chắn không phải là thuốc độc, nếu là thuốc độc thì làm sao có thể nhẹ nhàng như thế này, không hề đau đớn một chút nào.
Đợi Hạ Như Sương mất hết ý thức rồi, cửa phòng giam được mở ra, trong chốc lát rất nhiều người bước vào.
“Đã được chưa?”
“Được rồi, không biết gì nữa rồi.”
‘”Thế thì đừng lãng phí thời gian nữa, mau lên, đem người ra ngoài, đừng để cô ta chết ở đây.”
Mấy người họ lập tức vội vàng kháng cô ta ra ngoài.
“Đã diễn kịch, thì phải diễn đến cùng, đưa cô ta lên thuyền buôn lậu, đợi ra đến biển Công, rồi giết cô ta.”
“Được… dù sao thì đến biển Công rồi, cô ta sống hay chết, có người muốn điều tra, cũng không điều tra ra được.”
“Cứ làm vậy đi, đem người ra rồi, chúng ta xử lý tiếp những việc còn lại.”
Sau khi bọn họ phân công xong, hai người thức trắng đêm đưa Hạ Như Sương đến bến tàu, liên hệ với một chiếc tàu buôn lậu, rồi lập tức nhét người vào đó.”
Những người còn lại, xử lý những việc còn sót lại sau khi Hạ Như Sương rời đi.
Hạ An Lan đã bị người ta tố cáo rồi, chắc không lâu sau nữa sẽ có người đến kiểm tra. Đến lúc đó, camera máy ghi âm đều sẽ bị kiểm tra. Bọn họ phải xóa những hình ảnh tra tấn đi, sau đó lưu lại đoạn ghi âm khi người đó tiếp cận với Hạ Như Sương. Nhất là đoạn sau, cho cô ta uống thuốc, nói với cô ta rằng đây là loại thuốc có thể khiến người ta giả chết, đoạn video đó nhất định phải giữ lại.
Bởi vì điều đó có thể cho người ngoài biết rõ rằng, bọn họ đã bắt Hạ Như Sương, nhưng bây giờ cô ta đã được người cứu thoát rồi.
Thế nên, nếu như đối phương muốn tìm người, thì chỉ còn cách tự đi mà tìm. Người không còn ở chỗ bọn họ nữa, không có liên quan gì đến bọn họ. Dù sao bọn họ cũng chỉ bắt, chứ tuyệt đối không giết.
Sau khi xử lý xong mọi chuyện thư ký gõ cửa phòng Hạ An Lan.
“Thị trưởng, đã sắp xếp xong cả rồi, Hạ Như Sương đã bị đưa ra ngoài, bây giờ… đã lên thuyền rồi.”
Hạ An Lan đang làm thêm giờ, sau khi Tiểu Ái và người nhà rời đi, anh càng không muốn về nhà nữa. Căn nhà trống rỗng quá lạnh lẽo, anh thà làm thêm giờ còn hơn.
“Nói với bọn họ, cho dù ai đến điều tra, cũng không cần cố ý giấu giếm, cần phải nói gì thì cứ nói.”
Thư ký gật đầu: “Vâng, tôi sẽ nói với bọn họ, thị trưởng, đã muộn lắm rồi, ngài nên về nhà nghỉ ngơi rồi.”
Hạ An Lan tiện mồm hỏi: “Mấy giờ rồi?”
“Đã 11 giờ đêm rồi.”
Hạ An Lan sững người, đưa tay trái lên nhìn đồng hồ, quả nhiên đã 11 giờ rồi, anh xoa xoa lông mày: “Hóa ra đã muộn thế rồi, vậy mà không có cảm giác gì cả. Được, hôm nay tạm thời đến đây đã.”
Thư ký không biết nên nói gì. Vài ngày trước, chưa đến giờ tan làm thị trưởng đã muốn về nhà, không muốn ở lại văn phòng thêm một phút nào nữa.
Bây giờ thì tốt rồi, cứ như từ sáng đến tối đều không muốn tan làm, một ngày 24 giờ, dường như có 14 tiếng dùng để làm việc. Không phải ở văn phòng, thì sẽ ở phòng họp.
Thị trưởng lấy công việc để giết thời gian, chỉ khổ những người ở phòng thư ký, người nào người đấy sắp trở thành bà già khó tính hết rồi.
…