Anh trai của anh gật đầu: “Du Dực nói cũng đúng, mẹ đừng nói nhảm cùng ông ấy, việc cấp bách hiện tại là thu hồi lại cổ phần.”
“Nhưng mà tên khốn khiếp này đã chuyển nhượng rồi, muốn thu hồi lại chỉ sợ không dễ dàng như vậy.”
Du Dực cười cười: “Chuyện này, nói phiền cũng phiền, nói đơn giản cũng đơn giản.”
Anh trai Du Dực lập tức hỏi: “Phải làm thế nào mới có thể đơn giản?”
Du Dực nhìn về phía ông Du: “Cái này phải xem vợ bé của ba ở bên ngoài có thật sự yêu thương con mình hay không rồi.”
Những người khác sững sờ, tất cả rất nhanh liền hiểu.
Anh trai Du Dực cười lạnh một tiếng: “Anh biết rồi, ba, đừng trách con ra tay tàn nhẫn, chỉ cần tiện nhân kia thành thật trả lại quyền cổ phần cho con, con sẽ không động đến đứa con hoang ấy...”
Anh không để ý tới ông Du đang thét lên ở đằng sau, quay người bước nhanh rời khỏi đây.
Trong phòng ông Du và bà Du lại cãi nhau hỗn loạn, Du Dực thừa cơ mang vợ con rời đi.
Đi ra, ngồi trên xe Du Dực nói: “Phản ứng của Hạ Như Sương sau khi nhìn thấy em, chứng tỏ cô ta tuyệt đối có việc giấu không thể cho người khác biết.”
Nhiếp Thu Sính căng mặt, nhớ tới bộ dáng của Hạ Như Sương, lắc đầu cười nói: “Anh không thấy cô ta nhìn thấy em giống như nhìn thấy quỷ sao?”
Lúc nói chuyện cùng Hạ Như Sương, Nhiếp Thu Sính liên tục quan sát cô ta, ánh mắt chưa từng rời khỏi người cô ta.
Sự sợ hãi của Hạ Như Sương đối với cô đã vượt qua lý trí, cô ta kháng cự cô tiếp cận, hoặc là nói cô ta hận cô.
Nhiếp Thu Sính thật sự không hiểu, Hạ Như Sương hận cô rốt cuộc là do đâu?
Nếu như nói hai người có cùng nhau xuất hiện, vậy nhất đinh là lúc trước khi cô năm tuổi.
Nhưng mà, trí nhớ lúc trước năm tuổi trong đầu Nhiếp Thu Sính đều là trống rỗng.
Nhìn tuổi của Hạ Như Sương, năm đó chắc không khác cô bao nhiêu?
Vậy giữa bọn họ có hận thù gì?
Việc này khiến cho Nhiếp Thu Sính luôn không lý giải nổi.
Cô nhớ tới vòng cổ của mình: “Hôm nay lúc cô ta nhìn thấy vòng cổ của em, ánh mắt đặc biệt kỳ quái...”
“Vòng cổ có lẽ là đáp án mấu chốt về thân thế của em, người đàn bà Hạ Như Sương này, tâm tư ngoan độc, hôm nay cô ta thất thố như vậy, chỉ bởi vì em xuất hiện ngoài ý muốn của cô ta mà không phòng bị trước. Đợi cô ta tỉnh táo lại, sẽ nghĩ xem diệt trừ em như thế nào, có lẽ... cô ta sẽ cảm thấy, sự xuất hiện của em là em tự động đưa tới cửa, sẽ là cơ hội tốt để cô ta diệt trừ em, vì vậy...”
Du Dực còn chưa nói xong, Nhiếp Thu Sính liền cười nói: “Vì vậy, thời gian tiếp theo, em một giây cũng không rời khỏi anh, bất cứ lúc nào cũng đều ở cạnh anh.”
“Đúng, em biết là tốt rồi, anh không nói đùa đâu, em cùng Thanh Ti phải nhớ thật kỹ.”
“Vâng, em hiểu rồi.”
Tiếng của Thanh Ti giòn giã nói: “Con cũng nhớ kỹ rồi ba.”
Nhiếp Thu Sính thở dài một tiếng, cô quay đầu liếc nhìn Thanh Ti, cô có chút hối hận vì đã mang Thanh Ti tới, để cho nó ở lại Thủ đô có lẽ là an toàn nhất.
Du Dực biết rõ trong lòng Nhiếp Thu Sính nghĩ gì, đây cũng là việc anh băn khoăn, Hải Thành dù sao cũng không phải là Thủ đô, một mình anh bảo vệ hai người, thật sự lo sẽ có phát sinh ngoài ý muốn.
Nếu như Hạ Như Sương thật sự muốn ra tay, có lẽ, Thanh Ti chính là mục tiêu đầu tiên.
Trong lòng hai người đều vì chuyện này mà phát sầu, buổi tối, hai người đều không ngủ được.
Du Dực thương lượng nói với Nhiếp Thu Sính: “Hay là, anh gọi điện thoại điều hai người trong cục đến, đón Thanh Ti về?”
“Nhưng mà, một mình Thanh Ti ở Thủ đô, ai sẽ chăm sóc nó đây?”
“Lão Ngụy, để cho Thanh Ti ở trong nhà ông ấy, nhờ ông ấy chăm sóc Thanh Ti một thời gian.”
Nhiếp Thu Sính lo lắng: “Em còn muốn... suy nghĩ thêm một chút...”
Du Dực bỗng nhiên nhớ tới một người, có lẽ... có thể để anh ta giúp một việc!