Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 791: Chương 791: Hiếm khi động lòng với một người đàn ông




Nhạc Thính Phong thở dài, số phận mẹ cậu đúng là quá xui xẻo, người đàn ông đầu tiên là một phế vật xấu xa, bị lãng phí nhiều năm tháng thanh xuân tươi đẹp như thế.

Khó khăn lắm mới động lòng với một người khác, kết quả người này lại không thích hợp bà.

Dù gì họ không phải cùng một loại người, cũng không cùng một thế giới, tình yêu khác thế giới, định sẵn sẽ không có kết quả tốt.

“Mẹ hiểu rõ thì tốt, mẹ, đừng tự chui vào nữa, Hạ An Lan không phải là người thích hợp với mẹ. Người như bác ấy, con cảm thấy tuyệt đối sẽ không động lòng với bất kỳ người phụ nữ nào đâu.”

Bây giờ trong lòng Tô Ngưng Mi có chút chán nản, đứng dậy sờ sờ đầu: “Con đã không có hảo cảm với bác ấy, vậy sao lúc sáng con gọi điện đến nói với bác ấy, nhờ bác ấy chăm sóc cho mẹ chứ?”

“Con lúc nào...”

Nhạc Thính Phong cắn răng, nuốt hết những lời nói phía sau, cái lão Hạ An Lan này gọi là lão hồ ly quả không sai.

Câu nói đó của cậu rõ ràng là cảnh cáo bác ấy, bảo bác ấy tuyệt đối đừng có suy nghĩ không nên có với mẹ cậu.

Không ngờ, ông ta lại cố ý xuyên tạc ý của cậu.

“Sao vậy?”

“Không sao, đó là con nói khách khí với bác ấy thôi, không lẽ con nói, bác đừng chăm sóc mẹ cháu sao?”

“Ồ thế à, á không đúng, con trai, hóa ra con cũng biết khách khí với người khác à?”

Nhạc Thính Phong gắt giọng: “Mẹ”

“Được, mẹ không nói là được chứ gì.”

“Bây giờ Hạ An Lan không có ở nhà phải không?”

“Sao con biết vậy?”

Nhạc Thính Phong trừng mắt: “Phí lời, lúc nãy khi mẹ nghe điện thoại của con, vừa nghe giọng con, mẹ thất vọng như thế, rõ ràng là đang đợi điện thoại của bác ấy. Nếu cả điều này mà con cũng không đoán ra, vậy IQ của con không phải cũng thấp giống như mẹ sao.”

Tô Ngưng Mi hừm một tiếng: “Mẹ chẳng thèm so đo với con, đợi khi mẹ về sẽ xử lý con, mẹ thất vọng là vì sáng nay bác ấy ăn sáng xong đã ra ngoài rồi, đến giờ vẫn chưa về. Hải Thành mưa to suốt một ngày rồi, vẫn chưa tạnh, bác ấy nói tối sẽ về, nhưng đến giờ vẫn chưa về.”

“Thế nên mẹ lo lắng à”

“Dù cho là bạn bè bình thường, lo lắng cũng là việc nên làm mà. Con không ở Hải Thành, con không biết bên ngoài bây giờ đang đáng sợ thế nào đâu.”

Nhạc Thính Phong cảm thấy lúc này có nói gì với mẹ cậu bà ấy cũng không nghe lọt tai đâu, nên không nói chuyện của Hạ An Lan nữa: “Vậy khi một mình mẹ ở nhà phải chú ý, cửa sổ phải đóng kín, nếu có người không quen biết gõ cửa, thì đừng mở, thời tiết như thế rất có thể sẽ mất điện, mẹ nhớ phải chuẩn bị sẵn đèn pin và nến.”

Tô Ngưng Mi gật đầu: “Mẹ biết rồi, mẹ sẽ chuẩn bị.”

“Vậy mẹ đã ăn cơm chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Đừng đợi chú ấy nữa, mẹ đi ăn trước đi. Người làm quan như bác ấy những lúc này lão bá tánh đang rất cần họ, mẹ đừng lo nữa, ăn cho mình trước đi.” Nhạc Thính Phong cảm thấy trong lòng có chút đau xót, mẹ cậu là một người một ngày ba bữa không thể thiếu bữa nào, hôm nay đến giờ này vẫn chưa ăn cơm?

“Mẹ biết rồi, con cũng vừa tan học à, mau đi ăn cơm đi.”

“Cúp nhé”

Tô Ngưng Mi còn chưa nói xong, Nhạc Thính Phong đã cúp luôn điện thoại.

“Thằng nhóc này, chẳng lễ phép chút nào, sau khi nó lớn lên, chắc chắn không thể nào trở thành một người đàn ông như Hạ An Lan. Ôi, cũng không biết, sau này Thanh Ti có thích nó hay không.” Tô Ngưng Mi lo lắng đặt điện thoại xuống.

Một cơn gió lạnh thổi qua, thổi mạnh cánh cửa còn chưa đóng khi nãy, phát ra một tiếng đùng lớn, dọa đến mức Tô Ngưng Mi run cầm cập, cô vội chạy đến, nhanh chóng đóng cửa lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.