KỂ RA THÌ HAI NGƯỜI MỚI LÀ THANH MAI TRÚC MÃ
Hạ An Lan khẽ nhíu mày, đây là… vô tình? Hay cố ý?
Nhiếp Thu Sính vẫy anh: “Anh, mau ngồi xuống đi, mọi người đang đợi anh đó.”
Hạ An Lan gật đầu: “Được, đến đây.”
Anh đi đến bên Tô Ngưng Mi ngồi xuống.
Tô Ngưng Mi thì đang toại nguyện ôm Thanh Ti, chơi với con bé, căn bản chẳng thèm nhìn, cũng chẳng ngẩng đầu lên.
Hạ An Lan cười cười, xem ra mị lực của anh đúng là không thể so với cháu gái anh rồi.
Anh nói: “Thanh Ti, qua đây, đừng quấy rầy dì Tô ăn sáng.”
Tô Ngưng Mi vừa nghe thế mới ngẩng đầu lên, liền nói: “Không quấy rầy, không quấy rầy. Sao có thể quấy rầy chứ, Thanh Ti ngoan như thế, chẳng quấy rầy chút nào. Em bế cháu là được, thật đó, thật đó...”
“Hay là đưa Thanh Ti cho anh đi.” Hạ An Lan giơ tay thử muốn ôm Thanh Ti.
Tô Ngưng Mi vội ôm Thanh Ti né qua. Đùa à, khó khăn lắm cô mới ôm được con bé, sao có thể dễ dàng nhường cho người khác chứ.
Cô là kiểu người dễ nói chuyện vậy sao?
Đương nhiên không phải rồi!!!
Tô Ngưng Mi ôm chặt Thanh Ti, cười hì hì với Hạ An Lan: “Haha, anh là Thị Trưởng, chắc chắn rất bận, ăn sáng xong còn phải đến Phủ Thị Chính làm việc. Anh mau ăn đi, đừng khách sáo với em. Em thích Thanh Ti. Em rất có duyên với Thanh Ti. Anh không cần lo, em cũng là người từng nuôi con, em biết cách chăm sóc con nít, anh mau ăn đi.”
Nhạc Thính Phong ngồi kế bên trừng mắt, hừ...
Hạ An Lan mỉm cười, xem ra vẫn chưa cáu lên chút nào, dịu dàng như chiếc vòng ngọc trong suốt không tì vết trên tay Tô Ngưng Mi vậy: “Nếu đã thế, vậy làm phiền em rồi.”
Tô Ngưng Mi xua tay: “Không phiền không phiền, anh quá khách khí rồi.”
Nhiếp Thu Sính ngồi một bên húp cháo, cười nói: “Anh và chị Mi nói chuyện đúng là xa lạ quá rồi. Hai anh chị chắc đã quen nhau từ nhỏ, chắc không phải cách nhiều năm không gặp đã quên mất nhau rồi chứ.”
Hạ An Lan cầm đũa lên, tao nhã ăn sáng, “Anh thì chẳng quên, chỉ là không biết...”
Nội dung phía sau, Hạ An Lan dừng lại không nói tiếp, vì đột nhiên anh cảm thấy bản thân không biết nên xưng hô với Tô Ngưng Mi như thế nào.
Cô Tô? Cô ấy đã kết hôn rồi.
Giống như những người khác gọi “Mi Mi”, cách này, hình như cũng không ổn, giữa hai người họ, vẫn chưa thân thiết như thế.
Bà Nhạc? Cách gọi này càng không được. Rõ ràng biết cảnh ngộ cô ấy ở Nhạc gia còn gọi như thế chẳng khác gì cố ý xát muối lên vết thương người khác vậy.
Lần đầu tiên Hạ An Lan vì chuyện nhỏ như thế, cảm thấy khó xử, lo âu.
Hình như Tô Ngưng Mi hiểu ý Hạ An Lan, cô gãi gãi đầu nói: “Em... em, em đương nhiên vẫn chưa quên, trí nhớ của em đâu có kém vậy.”
Tuy nói vậy, nhưng trong đầu Tô Ngưng Mi lại chẳng nhớ được mấy chuyện lúc nhỏ. Cô cũng chỉ nhớ dáng vẻ của ông bà Hạ năm xưa, còn về Hạ An Lan, thì có chút mơ hồ.
Hạ An Lan liếc Tô Ngưng Mi một cái là biết, cô đang nói dối.
Lừa đảo, rõ ràng chẳng nhớ gì cả.
Hạ An Lan lại nhớ rõ Tô Ngưng Mi, lúc nhỏ, rất đáng yêu.
Bây giờ, cũng rất đáng yêu!
Sau khi trải qua cuộc hôn nhân thất bại, vẫn có thể giữ nội tâm lương thiện chất phác, thật không dễ, giống như Tiểu Ái nhà anh, cuối cùng cũng không thay đổi tính tình.
Anh vừa cảm khái em gái mình xong, sau đó lại nghe cô em gái yêu quý của mình, nói: “Kể ra, anh và chị cũng xem như là thanh mai trúc mã rồi.”
Bà Hạ gật đầu cười nói: “Còn không phải sao, lúc nhỏ Mi Mi rất thích chơi cùng với An Lan.”