Nhạc Thính Phong mỉm cười: “Ừ, phiền toái.”
Nhưng cậu nguyện ý bị phiền toái.
Lộ Tu Triệt liếc nhìn đồng hồ: “Mới hơn 3 giờ, đợi tới 4 giờ rồi hãy về được không? Được không?”
Nhạc Thính Phong lắc đầu, không được, đã đồng ý với Thanh Ti là sẽ về sớm một chút để cùng đi siêu thị rồi.
Lộ Tu Triệt ngăn cậu lại: “Ai nha, Nhạc Thính Phong, cậu không thể như thế được. Cậu xem xem, cậu mới tới được một lát, còn chưa tới nửa ngày. Cậu đi rồi ở nhà còn có mình tôi. Cậu về cũng được, cho tôi về cùng cậu đi.”
Lộ Tu Triệt bình thường luôn ở nhà một mình, một mình chơi game, một mình xem phim cũng chẳng cảm thấy gì.
Nhưng hôm nay, sau khi Nhạc Thính Phong tới đây, chơi cùng cậu non nửa ngày, bỗng nhiên cậu lại cảm thấy ở nhà một mình rất buồn chán, rất lạnh lẽo.
Người trong nhà này không ít, họ có thể nói chuyện với cậu, nhưng để thật sự nói chuyện phiếm thì lại chẳng có một ai.
Nhạc Thính Phong đương nhiên sẽ không dẫn Lộ Tu Triệt về cùng, cậu thở dài: “Được rồi, 4 giờ sẽ về.”
Lộ Tu Triệt lập tức tươi cười, ôm bả vai Nhạc Thính Phong: “Đi, đi đánh bóng bàn, tôi nói cho cậu biết, tôi chơi bóng bàn rất giỏi đấy.”
Nhạc Thính Phong nhíu mày: “Phải không? Lần trước cậu cũng nói cậu chơi game rất giỏi.”
“Ai nha, lần trước không phải là ngoài ý muốn sao? Cái này khác mà, tôi đánh bóng bàn thực sự rất giỏi, chút nữa cậu sẽ biết.”
Lộ Tu Triệt kéo Nhạc Thính Phong đi lên lầu.
Bốn giờ, Nhạc Thính Phong đi từ trên lầu xuống, sau lưng là Lộ Tu Triệt giống như tàu lá héo vậy.
Bọn vệ sĩ vừa thấy liền biết tám phần là lại thua đến mất cả quần sịp rồi.
Tinh thần Nhạc Thính Phong lại rất tốt, cậu nói: “Được rồi, tôi đi đây, cậu không cần tiễn tôi đâu.”
Lộ Tu Triệt không nghe theo lời cậu, vẫn đi theo ra cửa, còn hỏi: “Nhạc Thính Phong, rốt cuộc có cái gì cậu không biết không?”
“Vậy phải xem cậu muốn nói tới cái gì, nếu là cuộc sống ăn chơi trác táng thì chắc chắn cậu không thắng được tôi đâu.”
Lộ Tu Triệt hỏi: “Vậy thì có thể thắng cậu ở phương diện nào?”
Nhạc Thính Phong thực sự tự hỏi, sau đó đáp: “Học hành, hiện tại tôi còn chưa làm được đề của lớp 9.”
“Cậu… cậu… bắt nạt người.” Lộ Tu Triệt không ngờ Nhạc Thính Phong sẽ nói vậy, chỉ vào cậu đầy căm tức.
Nhạc Thính Phong nở nụ cười: “Sao lại là bắt nạt cậu chứ, hiện tại quả thật tôi chưa làm tới đề lớp 9 thật, nếu cậu có thể làm thì chắc chắn là giỏi hơn tôi rồi.”
Lộ Tu Triệt thở phì phì, nói: “Cậu biết rõ tôi ngay cả đề bài đơn giản cũng không làm được, còn làm đề lớp 9 cái khỉ gì. Cậu cho là ai cũng học giỏi như cậu à? Cậu nói thế có phải quá bắt nạt người rồi không?”
Nhạc Thính Phong dừng lại, nhìn chằm chằm vào cậu: “Lộ Tu Triệt, không phải ai trời sinh ra cũng đã học giỏi. Cậu thấy lúc tôi ở trường có chơi đùa bao giờ không? Có ngủ gật không? Có rất nhiều thứ dù gia thế tốt, tiền của nhiều cũng không mua được, chỉ có chính mình cố gắng mới được.”
Đạo lý này, Nhạc Thính Phong cũng chỉ hiểu ra sau khi đã tỉnh ngộ.
Cho dù trong nhà có tiền, nếu chính mình không có bản sự thì trong tương lai, khi mẹ già đi, dù có núi vàng cũng không giữ được.
Lộ Tu Triệt không thích nghe lời này: “Cậu đang làm thuyết khách thay ba tôi đấy à? Tôi không thèm nghe lời cậu.”
“Vì sao tôi phải giúp ba cậu chứ? Tôi chỉ đem chuyện của mình nói cho cậu biết thôi. Một tháng trước, tôi cũng giống cậu, trốn học, đánh nhau, gây rắc rối, ở trường học là học sinh cá biệt, luôn gây sự.”