Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1227: Chương 1227: Không ai đánh em cả, em tự ngã




“Lộ Tu Triệt, Lộ Tu Triệt…” Thầy dạy Văn lại gọi hai lần, “Rốt cuộc mắt của em bị sao thế? Bị ai đánh?”

Lộ Tu Triệt hắng giọng: “Khụ khụ… Em không sao đâu thầy, mắt em rất ổn mà.”

Cả lớp ồ lên, mẹ kiếp, rõ ràng vừa rồi ra ngoài bị người đánh, còn tưởng không ai nhìn ra sao?

Nhưng Lộ Tu Triệt không nói thì không ai dám mở miệng cả. Mọi người chỉ có thể nhìn hai người bọn họ với ánh mắt bát quái, chỉ cần không ngốc thì có thể biết ngay là Nhạc Thính Phong đánh.

Thầy dạy Văn cũng nghĩ thế, cho nên ông luôn quan sát Nhạc Thính Phong. Ông nghĩ nếu là trò ấy đánh thì sẽ nhìn thấy sự chột dạ trên gương mặt kia, dù sao vẫn còn là trẻ con, sao có thể giả vờ tốt như thế được.

Nhưng mà ông chỉ thấy vẻ bình tĩnh quá đáng trên mặt Nhạc Thính Phong, không hề thấy một chút chột dạ hay sự khác thường nào, giống như chuyện này chẳng liên quan gì tới cậu vậy.

Thầy dạy Văn hỏi: “Nhạc Thính Phong, em theo Lộ Tu Triệt ra ngoài, sao mặt em ấy lại bị thương thành thế kia?”

Nhạc Thính Phong thản nhiên đáp: “Cái này phải hỏi cậu ấy rồi.”

Lộ Tu Triệt lặng lẽ nhéo lòng bàn tay, nhìn đi nhìn đi, vừa rồi Nhạc Thính Phong còn lườm mình một cái, ánh mắt rõ ràng nói là: cậu nói đi, cậu nói đi, cậu dám nói thử xem.

Lộ Tu Triệt tỏ vẻ không sao hết: “Thầy, vừa rồi em không tập trung nên ngã một chút thôi, không nghiêm trọng đâu, giờ em cũng không cảm thấy đau mà.”

Học sinh cả lớp hít vào một ngụm khí, mẹ kiếp, thế kia mà còn không bảo đau, mắt đã sưng thành bộ dạng gì rồi.

Lộ Tu Triệt có muốn nói dối cũng đừng nói thế chứ? Ai mà có thể khiến cho cậu ta sau khi bị đánh còn phải ra sức giấu giiếm nữa?

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Nhạc Thính Phong, nhưng dù là người bị chú ý thì cậu vẫn tỏ ra hoàn toàn không biết mình đang là tiêu điểm, vẫn bình tĩnh trả lời.

Đương nhiên, đó là vì cậu chắc chắn Lộ Tu Triệt tuyệt đối không dám khai mình ra.

Thầy dạy Văn kinh ngạc hồi lâu, vậy mà Lộ Tu Triệt lại không dám nói, điều này thật sự làm người ta cảm thấy ngoài ý muốn.

Ông nói: “Lộ Tu Triệt, ở đây là trường học, ở trường chúng ta tuyệt đối cấm sử dụng bạo lực để bắt nạt bạn học. Em không cần phải sợ, chỉ cần em nói ra, thầy sẽ tuyệt đối giúp em. Tuy rằng thầy không phải chủ nhiệm lớp nhưng thầy cũng là giáo viên, không thể trơ mắt nhìn học trò của mình bị bắt nạt được.

Ông rất muốn lấy lòng Lộ Tu Triệt, nếu ông có thể giúp chuyện này, sau đó ông Lộ biết được, vậy thì năm nay chắc chắn ông sẽ được phần bình chọn giáo viên xuất sắc của năm. Điều này cực kỳ quan trọng với ông.

Lộ Tu Triệt không kiên nhẫn nói: “Thầy, em đã nói là em tự ngã rồi, sao thầy lại không tin chứ? Chẳng lẽ thầy cảm thấy còn có người dám bắt nạt Lộ Tu Triệt em ở trường này sao? Thầy cho rằng ở nhà em chỉ là vật trang trí à? Em là người có thể tùy tiện bị người ta bắt nạt ư?”

Đương nhiên, cậu không phải tùy tiện bị bắt nạt, chỉ là trước kia chưa gặp được Nhạc Thính Phong thôi, giờ gặp rồi, cậu cũng biết thế nào là sợ hãi.

Thầy dạy Văn vẫn không chết tâm, đây là cơ hội khó tìm mà: “Nhưng mà mắt của em…”

Lộ Tu Triệt phụng phịu: “Cảm ơn thầy đã quan tâm, mắt của em rất ổn. Em về chỗ ngồi đây, đang là giờ học, thầy không nên chậm trễ bài học của học sinh thì tốt hơn.”

Cậu đi lướt qua người Nhạc Thính Phong, liếc nhìn cậu ta một cái. Sau đó trước ánh mắt khác thường của các bạn, cậu quay về chỗ ngồi. Lộ Tu Triệt than thầm một tiếng, thanh danh một đời của Lộ Tu Triệt cậu xem như hỏng hẳn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.