Anh làm sao có thể coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra, anh tâm tâm niệm niệm đi đến nơi này, đi đến bên người cô, chịu đựng không dám đến gần, sợ cô sẽ không thích ứng, một mực luôn cẩn thận, chỉ sợ sẽ làm cho cô phản cảm!
Làm sao có thể bởi vì một câu của cô mà coi như mọi thứ không xảy ra liền nghe cô được.
Cô nói, anh đều sẵn lòng nghe, duy nhất có lời này, không thể được.
Cả đời này anh vốn tưởng rằng là mình sẽ cô độc suốt đời, ai ngờ được có một ngày lại thích một người.
Người bị anh nhìn trúng, muốn để cho anh yên tâm buông tay, làm sao có thể.
Sau khi Nhiếp Thu Sính lấy lại tinh thần, ngay lập tức lùi từng bước một về phía sau, lại quay lại trong phòng ngủ: “Em cảm thấy anh vẫn nên suy nghĩ kĩ càng thì hơn, khoảng cách giữa chúng ta không phải là chỉ một câu không có thì sẽ không có được, anh bây giờ còn trẻ, rất nhiều chuyện chỉ vì thiếu suy nghĩ, chờ sau này anh…”
Du Dực đi lên trước một bước, lại tới gần Nhiếp Thu Sính: “Em nghĩ anh là một người không biết nặng nhẹ, không có đầu óc sao? Em cho rằng anh là một người dễ bị kích động sao?”
Du Dực chẳng qua tùy tiện lau tóc một chút, ướt thành từng sợi từng sợi, hai mắt anh khóa chặt Nhiếp Thu Sính, ánh mắt đen nhánh thâm thúy, trên khuôn mặt đẹp trai thiếu đi vẻ trong trẻo lạnh lùng trước kia, ngược lại sinh ra không ít vẻ càn quấy, Nhiếp Thu Sính nhìn mà tim đập loạn lên, Du Dực như vậy khiến cho cô cảm thấy có chút xa lạ, bất an.
Câu hỏi của Du Dực khiến cho cô lắc đầu theo bản năng, anh không phải là người như vậy, nhưng... Suy cho cùng thì anh vẫn còn trẻ mà!
Vẻ bất an trên mặt Nhiếp Thu Sính làm Du Dực thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn không thể hạ quyết tâm dồn ép cô đồng ý.
Du Dực xoa nhẹ lên mặt Nhiếp Thu Sính: “Anh biết, đã để cho em không dễ chịu, nhưng mà, chúng ta luôn luôn có nhiều thời gian, anh không vội, em cũng không cần buồn phiền, vội vàng từ chối anh, anh cũng không ép em, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên, anh sẽ dùng thời gian để nói cho em thấy thành ý của anh, nói cho em biết anh thích em thế nào. Nếu như có một ngày em cảm thấy, anh thật sự là một người có thể cho em tương lai, để cho em hạnh phúc, có thể để em yên tâm dựa vào, mặc kệ bên ngoài mưa to gió lớn thế nào, anh có thể vì em và Thanh Ti chống đỡ cả bầu trời, để mẹ con em an tâm không lo nghĩ, có thể giúp em tiêu diệt tất cả trở ngại và cùng khoảng cách... Em hãy chấp nhận anh, được không?
Nhiếp Thu Sính chưa từng nghe Du Dực nói một lúc nhiều như vậy bao giờ, cả một câu rất dài, mỗi một chữ, cô có thể nghe rõ ràng, cũng đều nghiêm túc ghi nhớ trong lòng.
Là người chứ không phải cây cỏ, cô làm sao có thể không chút cảm động.
Cô làm sao không nghe ra sự nghiêm túc, chân thành của anh, cô vẫn luôn là tin tưởng anh, nhưng thứ cô không tin chính là thế giới này...
Cái thế giới này, thời đại này, đều rất khắc nghiệt với phụ nữ.
Nếu như anh là người bình thường thì không nói, nhưng anh không phải vậy.
Cuối cùng sẽ có một ngày thân phận của cô sẽ trở thành gánh nặng của anh.
Du Dực thấy Nhiếp Thu Sính vẫn liên tục không nói lời nào, nói: “Em không nói lời nào, có nghĩa là chấp nhận.”
Nhiếp Thu Sính ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của anh, anh vẫn thản nhiên như cũ, anh không hề che giấu tình cảm dành cho cô.
Trong lòng Nhiếp Thu Sính chua xót, cô cười khổ một tiếng: “Em sợ một ngày nào đó anh sẽ trách em.”
Nếu như hai người thật sự đi đến một bước kia, đó mới là chuyện mà Nhiếp Thu Sính cả đời không muốn đối mặt.
Du Dực cúi đầu hôn lên trán cô: “Nếu quả thật có ngày đó, đó cũng là do anh không có năng lực, không phải là lỗi của em.”
Chỉ có đàn ông bất tài mới có thể trút giận tất cả mọi thứ lên người phụ nữ, nếu như anh không có khả năng bảo vệ cô, không thể vì cô dọn dẹp mọi chướng ngại, không có khả năng cho hai mẹ con cô có một tương lai hạnh phúc, vậy anh cũng không xứng có cô.