Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1137: Chương 1137: Không có cậu thì lấy ai bảo vệ cho cô bé chứ




May mà có cậu đến đây, bằng không thì lấy ai bảo vệ cho cô bé chứ?

Đang nghĩ ngợi, Nhạc Thính Phong thấy Thanh Ti nói: “Anh Thính Phong, anh cúi đầu xuống đi.”

“Cúi đầu làm gì?”

Thanh Ti kéo kéo tay cậu: “Thì anh cứ cúi đầu đi.”

Nhạc Thính Phong cúi người xuống. Cậu nhìn sang xem Thanh Ti muốn làm gì thì không ngờ, bỗng nhiên trên mặt lại thấy nóng lên. Cậu cảm giác được có thứ gì đó mềm mại dán lên mặt cậu. Đến khi cậu nhận ra được rằng đó là thứ gì thì vô cùng sửng sốt.

Khuôn mặt tươi cười của Thanh Ti đang ở ngay trước mặt cậu, nụ cười kia rạng rỡ như ánh mặt trời, như hoa tươi đang nở rộ trong ánh nắng, không mang theo chút sầu lo nào, giống như đó là thứ ấm áp, sạch sẽ nhất trên đời vậy, là thứ có thể khiến cho Nhạc Thính Phong bị hoà tan trong phút chốc.

Thanh Ti ôm tay Nhạc Thính Phong: “Anh Thính Phong của em tốt nhất, cảm ơn anh đã bảo vệ em.”

Sau khi Nhạc Thính Phong lấy lại được tinh thần liền cảm thấy hai má mình có chút nóng nóng. Theo bản năng, cậu nhìn thoáng qua bốn phía, đây vẫn là ở trong trường học đó, tiểu nha đầu này sao lại... không biết kiêng dè thế này.

Cậu giả vờ mạnh mẽ, che đậy sự ngượng ngùng của bản thân, nói với Thanh Ti: “Cái kia... Được rồi, em đi trước đi, ba em đang chờ em ở ngoài đó.”

Thanh Ti gật đầu đáp: “Vâng.”

Nhạc Thính Phong xoay người bước đi, đi được hai bước thì ý thức được điều gì đó bèn dừng lại, quay đầu nhìn về Thanh Ti đang theo sau, vươn tay về phía cô bé: “Còn không nhanh chân lên để đuổi kịp anh à?”

Thanh Ti vốn còn đang mất mát, anh Thính Phong đi mất rồi, cũng không thèm nắm tay cô bé. Nhưng mất mát chưa đầy một giây đồng hồ, thấy Nhạc Thính Phong vươn tay, cô bé lập tức trở nên vui vẻ. Đúng rồi, tiểu ca ca của cô bé làm sao có thể bỏ cô bé lại chứ.

Thanh Ti vui vẻ chạy nhanh hai bước, đặt tay mình vào bàn tay của Nhạc Thính Phong: “Anh Thính Phong, chúng ta đi thôi.”

Nhạc Thính Phong nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Thanh Ti, trong lòng thầm nghĩ, bàn tay của tiểu nha đầu này thật là nhỏ, lúc nắm tay chỉ cảm giác mềm mại như một cục bông, khiến cậu chỉ sợ buông tay ra là bay mất.

Cậu hỏi cô bé: “Bình thường ở lớp em có chơi với bạn nào không vậy?”

Thanh Ti vui vẻ gật đầu: “Có mà, em với bạn cùng bàn quan hệ rất tốt nhé. Bạn ấy không giống với mấy nữ sinh kia. Bạn ấy thường xuyên mang đồ ăn cho em. Khi bạn ấy mua đồ dùng học tập còn có thể mua thêm cho em một phần nữa, bạn ấy...

Nghe thấy cô bé nói vậy, Nhạc Thính Phong gật đầu: “Ừ, nữ sinh như thế thì được.”

“Không phải nữ sinh, là một nam sinh, bạn ấy mập mạp tròn tròn nhưng chơi rất tốt. Bạn ấy đối xử với em cũng vô cùng tốt.” Trước kia ngồi cùng bàn với Thanh Ti là một nữ sinh, về sau lại thay đổi, nhưng may mà cả hai người bạn cùng bàn của cô bé đều rất tốt, nhưng mà cậu bé này thì tốt hơn một chút.

Như cậu bé này thì hiện tại, chuyện gì cậu bé ấy cũng nghĩ đến Thanh Ti, cậu bé đối xử với cô đặc biệt tốt.

Nhạc Thính Phong vừa nghe thấy thế thì nhíu mày: “Nam sinh ư?”

Ngồi cùng bàn với Thanh Ti lại là một thằng con trai sao? Con trai? Vì sao mà trước đây cậu không hề hay biết vậy?

Thanh Ti thấy Nhạc Thính Phong cau mày, vẻ mặt có vẻ rất khó chịu thì lấy làm kỳ quái: “Vâng, là con trai ạ, nhưng mà làm sao thế anh?”

“Giáo viên của em vậy mà...” Nhạc Thính Phong có chút tức giận. Cô giáo này rốt cuộc là nghĩ cái gì vậy hả. Làm sao cô ta lại để Thanh Ti ngồi cùng bàn với một thằng bé chứ? Chẳng lẽ cô ta không hề hay biết rằng hiện giờ học sinh tiểu học trưởng thành rất sớm hay sao? Ngộ nhỡ thằng nhóc kia nảy sinh ý đồ gì xấu xa với Thanh Ti thì sao?

Thanh Ti thấy Nhạc Thính Phong nãy giờ không nói gì thì hỏi: “Anh Thính Phong, anh làm sao thế? Anh tức giận ư?”

“Em...” Nhạc Thính Phong vốn muốn quay lại nói cho Thanh Ti về chuyện cậu bé cùng bàn để cho cô bé xin chuyển chỗ.

Nhưng mà, lời còn chưa kịp nói ra đã đành phải nuốt xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.