Cả khuôn mặt Thanh Ti kinh ngạc: “Hả? Hôm nay anh ấy mới biết à?”
Nhạc Thính Phong và Lộ Tu Triệt đồng thời sững sờ, sau đó người phía trước ôm Thanh Ti cười ha hả.
Người phía sau ôm lấy mặt, đau lòng, đau lòng, đau lòng...
Đây quả thực là một trận đả kích mạnh mẽ, có thể khiến Lộ Tu Triệt khó khăn lắm mới tích trữ được đầy mạch máu giờ đã bị nôn ra hết sạch.
Cậu muốn nói chuyện, nhưng hoàn toàn không biết nên nói gì mới được!
Nhưng cô nhóc vừa đâm một nhát dao đó lại hoàn toàn không biết, ngẩng mặt nhìn Nhạc Thính Phong mơ hồ hỏi: “Anh, em... em... em có phải nói sai rồi không?”
Lộ Tu Triệt hậm hực, có thể không nói nữa được không? Có thể đừng đâm thêm dao nữa được không? Có thể để giọng nói nghỉ ngơi được không?
Nhạc Thính Phong cười đến nỗi sắp chảy cả nước mắt, Thanh Ti nhà cậu quả thật là một bảo bối.
Cậu hôn khuôn mặt nhỏ của Thanh Ti: “Ừm, không sai, nói rất đúng!”
Thanh Ti dụi dụi cái mũi nhỏ: “Nhưng mà... nhìn anh ấy có vẻ rất buồn đó?”
Lộ Tu Triệt gật đầu, đúng đấy cậu rất buồn, vô cùng buồn.
Tiếp đó Thanh Ti nói một cách rất khổ não: “Em cứ nghĩ... anh ấy đã biết rồi, nếu... sớm biết anh ấy không biết thì em... em sẽ không nói thật rồi...”
Sau đó, Thanh Ti vô cùng yêu thương đưa tay vỗ vỗ vai Lộ Tu Triệt: “Anh đừng đau lòng mà, thật ra anh với anh Nhạc Thính Phong đẹp trai như nhau.”
Lộ Tu Triệt bất động, câu nói này thà không nói còn hơn!
Nhạc Thính Phong đạp đạp chân Lộ Tu Triệt: “Được rồi, đừng có làm như sắp chết thế, mới đả kích thế này cậu đã không chịu được, vậy tôi thấy cậu vẫn nên chuyển trường đi. Nếu không suốt ngày ở dới bóng của tôi, tôi lo tâm lý của cậu sẽ gặp vấn đề.”
Lộ Tu Triệt quay đầu ném cho cậu ta một cái trừng mắt, muốn tôi chuyển trường, còn lâu nhé.
Cậu vô cùng nghiêm túc nói với Nhạc Thính Phong: “Đại ca, tớ vẫn là muốn ôm chân cậu.”
Nực cười, chuyển trường, việc này không thể nào, trừ phi Nhạc Thính Phong chuyển trường thì cậu mới chịu chuyển, không có sự giúp đỡ hỗ trợ của cái tên bất bình thường Nhạc Thính Phong này tồn tại, Lộ Tu Triệt cảm thấy nếu dựa vào chỉ số thông mình của mình thì trong phim cậu không sống qua tập thứ ba.
Cho nên phải bám theo Nhạc đại ca, cho dù bị hào quang của cậu ta che kín thì cậu cũng cam tâm tình nguyện.
Có điều cậu không thể ngờ đến, Thanh Ti lại bảo vệ đồ vật của mình ôm chặt lấy Nhạc Thính Phong, sau đó nói: “Không cho, chân của anh Thính Phong là của em, không cho anh ôm...”
Nhạc Thính Phong lại bật cười, ôm chặt lấy Thanh Ly xoa xoa đôi má mềm mại, vừa cười vừa nói: “Đúng, không cho cậu ta ôm, là của em hết...”
Lộ Tu Triệt bỗng nhiên cảm thấy đau buốt, không được rồi, không được rồi, không thể nhìn nữa...
Thanh Ti nhào vào lòng của Nhạc Thính Phong, “Đúng, anh là của em, của em...”
Lộ Tu Triệt nhìn Nhạc Thính Phong và Thanh Ti đang đùa nhau ở bên đó, lắc lắc đầu, trong lòng nghĩ qua vài năm nữa đến khi hai người lớn rồi, để xem hai người còn có thể tốt đẹp ôm ôm ấp ấp thế nữa không.
Đưa Thanh Ti và Nhạc Thính Phong về nhà, hôm nay Lộ Tu Triệt lại không đi ăn cơm trực, nhà cậu hiện giờ không còn nhiều chuyện buồn bực nữa, cậu cũng muốn về nhà.
Cậu vừa về đến nhà thì vừa hay gặp Lộ Hướng Đông vừa từ công ty về, bây giờ, sau khi tan làm hắn không ra ngoài tụ tập ăn chơi trác táng nữa, cũng không tiệc tùng nữa, chỉ cần không phải tăng ca đều sẽ về sớm.
Lộ Hướng Đông nhìn cậu con trai vừa cười vừa nói: “Về rồi à, lát nữa ba con mình ăn cơm xong rồi đến bệnh viện thăm ông con, đưa cơm cho bà.”
“Vâng, được...”
Hai ba con khó có được cơ hội ngồi cùng nhau ăn bữa cơm, Lộ Hướng Đông hỏi Lộ Tu Triệt một số tình hình học tập ở trường, cậu đều thành thật trả lời.