Bà Lộ chau mày, sau khi do dự, thở dài, “Được thôi, mẹ ra ngoài xem xem…”
Bà ấy đối với đứa trẻ đó, nói cho cùng, vẫn là có vài phần thương xót.
Lộ Hướng Đông vội nói: “Cảm ơn mẹ… cảm ơn mẹ…”
Bà Lộ đứng lên đi ra ngoài cửa, đi tới sân, liền nghe thấy tiếng khóc của Dư Mộng Nhân, ông cụ đứng ngay trong nhà, cô ta quỳ bên ngoài.
Đi lại gần, bà nghe thấy Dư Mộng Nhân khóc nói: “Xin lỗi bác, nếu không phải thật sự không còn cách nào, cháu đâu dám chạy tới quấy rầy bác, nhưng thằng bé xảy ra chuyện rồi, cháu không tìm được ai có thể giúp đỡ.”
“Tiểu Phàm nó… sau khi từ trường trở về, cả người đều không đúng, nó từ khi vào nhà không nói với cháu một chữ nào, còn nhốt mình trong phòng, gọi thế nào cũng không ra, nó chắc chắn là bị bắt nạt ở trường rồi, cháu gọi điện cho Hướng Đông, nhưng mãi không có người nhấc máy, cháu thật sự không có cách nào, cho nên mới muốn tới Lộ Gia xin giúp đỡ… cháu lo, cháu lo Tiểu Phàm sẽ xảy ra chuyện trong phòng nó…”
Dư Mộng Nhân nhìn thấy người đi ra là Lộ lão gia, không phải Lộ Hướng Đông, trong lòng liền hồi hộp, nhưng cô ta sớm đã có chuẩn bị, vẫn là nói một lượt rõ ràng rành mạch sự việc.
Dư Mộng Nhân dù khóc lóc thảm thiết, nhưng cô ta lại vẫn nói rõ ràng chuyện đã xảy ra. Bà Lộ không đứng quá gần, nhân trời tối, bà đứng sau bụi cây, nghe hai người nói chuyện.
Nghe thấy giọng nói không chút tình cảm nào của ông cụ nhà mình: “Nó họ Dư, không phải họ Lộ…” Ý là, nó không có quan hệ gì với Lộ Gia chúng tôi, cô tới cũng vô ích.
Dư Mộng Nhân khóc lóc nói: “Nhưng nó chính là con của Lộ Gia, nó và Lộ Hướng Đông là cha con ruột thịt là… là bác… bác, bác không thể…”
Lộ lão gia cười nhạt: “Tôi không đồng ý, thì nó vĩnh viễn là đứa con hoang.”
Dư Mộng Nhân vừa nghe thấy lời này, căm hận và phẫn nộ trong lòng liền trở nên sôi sục, hai tay cô ta bám chặt lên mặt đất trước của Lộ Gia, bi thương nói: “Lộ Gia lớn như vậy, vì sao không thể cho con của tôi một nơi an thân? Vì sao các người lại tàn nhẫn như vậy? Nó cũng là con cái của Lộ Gia…”
Lộ lão gia lạnh lùng nhìn Dư Mộng Nhân: “Dã tâm ban đầu cô để lại đứa trẻ này, chính là sự tàn nhẫn lúc này của tôi. Lộ Gia tôi quyết không cho phép loại đàn bà như cô vào cửa nhà này.”
Nói xong, ông còn mỉa mai không hề lưu tình: “Huống hồ, một đứa trẻ bị nuôi hư, căn bản không đáng để Lộ Gia bỏ tâm sức…”
Việc chiều nay Dư Viễn Phàm làm, đã cắt đứt triệt để khả năng vào Lộ Gia của cậu,“Tôi…”
Dư Mộng Nhân dưới áp lực cao độ của Lộ lão gia, nhất thời không biết nên nói gì, cô ta không dám ngẩng đầu, không dám nhìn, mắt của Lộ lão gia, cô ta luôn có một loại cảm giác giây tiếp theo mình sẽ chết ở Lộ Gia.
Mặt đất lạnh như băng lại cứng chắc, hơi lạnh thấu xương ngấm vào trong đầu gối, cơ thể của Dư Mộng Nhân run rẩy trong gió lạnh, nhưng lúc này cô ta lại đã tới đây rồi, vậy thì không thể giữa đường từ bỏ, cô ta run rẩy nói: “Bác… bác không thể nói như vậy… Tiểu Phàm, Tiểu Phàm, nó đâu có hư hỏng, nó là… một đứa trẻ tốt như vậy, vui vẻ như vậy…”
“Bác, bác còn chưa từng gặp nó… bác không thể nói như vậy, trước đây nó ở trường học, mỗi ngày đều là hạng nhất toàn khoá. Nếu… nếu bác đã gặp nó, bác sẽ biết, Tiểu Phàm nó… nó trước nay chưa từng…”
Lộ lão gia mất kiên nhẫn ngắt lời cô: “Tôi không phải nghe cô phí lời, tôi nghĩ, cô không muốn con của mình làm đứa trẻ không mẹ chứ?”