Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1108: Chương 1108: Không ngờ tiểu nha đầu này lại nhạy cảm đến vậy




Tô Ngưng Mi chưa từng thấy dáng điệu đó của con trai mình. Từ trước đến giờ, thằng bé vẫn luôn bày ra bộ dạng tiểu tử kiêu ngạo, trước mặt mấy đứa con gái vẫn luôn tỏ vẻ cực kỳ khinh thường. Trong lòng cô thấy cao hứng, trên mặt còn làm bộ một chút áy náy: “Vậy... Được rồi.”

Tô Ngưng Mi xoay người, nói với Nhạc Thính Phong: “Con cứ nói chuyện với Thanh Ti nhé. Chúng ta ra ngoài tản bộ một chút là về ngay. Con nói với Thanh Ti là một lát nữa bác An Lan muốn nói chuyện nhé.”

Nói xong còn nhăn mặt nhăn mũi làm điệu bộ mặt quỷ với Nhạc Thính Phong.

Nhạc Thính Phong tất nhiên là hiểu được ý tứ mẹ già của mình, cậu gật đầu: “Vâng...”

Hạ An Lan thâm ý nhìn cậu một cái, song vẫn nắm tay Tô Ngưng Mi rời khỏi phòng khách.

Anh nói với Tô Ngưng Mi: “Anh vốn vẫn nghĩ Thính Phong là đứa trẻ tính tình không tốt, song lại thấy nó đối xử với Thanh Ti tốt như vậy anh lại thấy an tâm. Về sau mình có con, có thể hoàn toàn yên tâm giao cho thằng bé.”

Tô Ngưng Mi ho khan hai tiếng, gật đầu: “Khụ.... Em biết mà, Thính Phong nhất định sẽ làm một người anh tốt, chắc chắn thế.”

Người anh tốt – Nhạc Thính Phong giờ phút này đang ngồi trong phòng khách buôn chuyện với cô nhóc vốn mê tít mình.

“Anh Thính phong, thành tích của anh tốt như vậy, nhất định là có rất nhiều giáo viên coi trọng anh phải không? Bọn họ nhất định đều muốn đưa anh về lớp của mình.”

Nhạc Thính Phong nhíu mày, tiểu nha đầu này đoán thật là chuẩn: “Làm sao em biết?”

Thanh Ti kiêu ngạo nói: “Em đương nhiên là biết rồi, bởi vì giáo viên chủ nhiệm các lớp khác cũng đều muốn em tới lớp của họ học mà.”

Nhạc Thính Phong bỗng cảm thấy may mắn, vì cậu đã sớm cải tà quy chính chăm chỉ học hành đàng hoàng. Bằng không sau này đứng trước măt tiểu nha đầu này, cậu cũng chẳng dám ngẩng mặt lên nữa.

Tiểu nha đầu này là loại học hành bá đạo rồi. Cô bé suốt ngày sùng bái cậu, nhưng mà chút thành tích kia của cậu chẳng đáng mang ra so với thành tích của tiểu nha đầu này được.

Cậu ngả người về phía sau, vớ lấy một cái gối ôm vào trong lòng: “Ừ, cũng có mấy người muốn lôi kéo anh về lớp của họ.”

“Chắc bây giờ anh Thính Phong đang phiền lòng lắm phải không, không biết phải chọn lớp nào cho tốt.”

Nhạc Thính Phong: “Không có.”

“A? Vậy là anh đã chọn được lớp nào rồi phải không?” Thanh Ti tò mò hỏi.

Nhạc Thính Phong trả lời: “Không phải, anh chẳng muốn vào lớp của ai cả.”

“Sao vậy? Anh... giống như...” Thanh Ti do dự một chút nhưng cũng không nói ra hết câu.

“Nói chung là anh cảm thấy cả đám bọn họ đều...rất xấu.” Sắc mặt bọn họ lúc đó, cậu nhìn thôi là cảm thấy không thoải mái. Nếu sau này phải ở cùng với đám người như vậy, Nhạc Thính Phong nghĩ đó hẳn không phải là quãng thời gian vui vẻ gì đâu.

Nói không chừng, bọn họ sẽ chọc giận cậu, rồi cậu lại tiếp tục gặp rắc rối...

“Anh Thính phong, anh...có vẻ không vui vẻ cho lắm!” Thanh Ti cắn ngón tay, do dự nhưng rốt cuộc cũng đem nghi vấn trong lòng nói ra. Nãy giờ nói chuyện cô bé cảm thấy Nhạc Thính Phong không có vẻ gì vui thích, cô bé còn tưởng mình nghe nhầm kia.

Nhạc Thính Phong dừng lại một chút, cười nói: “Không có, anh... thực sự rất là cao hứng.”

Thanh Ti ở đầu dây bên kia lắc đầu: “Nhưng mà em thấy anh chẳng cao hứng như anh nói gì cả, một chút cũng không. Anh... có phải không vừa lòng với thành tích của mình không, hay là, anh không thích... trường học?”

Nhạc Thính Phong vốn chỉ muốn nói chuyện thoải mái với Thanh Ti một chút thôi, nói chuyện với cô bé, cậu không có áp lực gì. Nhưng mà, không ngờ tiểu nha đầu này lại nhạy cảm đến vậy.

Cậu nói cho có lệ: “Có lẽ là mấy ngày nay ôn tập nhiều quá nên thế thôi, mỗi ngày đều cày cuốc học hành nhiều phát khiếp. Bây giờ thi xong rồi cả người được thả lỏng, anh cũng cảm thấy có chút mệt mỏi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.