Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1774: Chương 1774: Không phải là thư tình, là thư cảm ơn




Nhạc Thính Phong mở thư ra: “Qua đây, bọn mình phân tích từng câu một, cậu xem câu đầu tiên, cô ấy nói...”

Còn chưa đọc thành tiếng, Lộ Tu Triệt đã vội vàng cắt ngang: “Được rồi cậu đừng có đọc, cậu chỉ cần nói kết quả.” Đọc nội dung thư ra ngoài, cậu còn có mặt mũi nữa không, xấu hổ chết đi được?

Nhạc Thính Phong gật đầu, được rồi, da mặt thiếu niên còn mỏng, cậu ta miễn cưỡng có thể hiểu.

“Được, không đọc, cậu xem từ đầu đến cuối cô ấy nói mấy câu thích cậu rồi?”

Lộ Tu Triệt chăm chú đếm: “Có những mấy lần này!”

“Nhưng đằng sau nó là cái gì?”

Lộ Tu Triệt gãi gãi đầu thế là có ý gì, sau từ thích là cái gì, cậu tỉ mỉ suy xét một lúc rồi nói: “Đây... không phải đều là ưu điểm của tớ hay sao?”

Nhạc Thíng Phong khinh thường nhìn cậu một cái: “Bỏ đi...”

“Vậy thì cậu vẫn phải nói với tớ chứ?”

Nhạc Thính Phong vô vị chỉ chỉ vào lá thư: “Bức thư này từ đầu đến cuối đều nói về sự kính phục, quý trọng cậu, cảm động trước việc cậu từ một học sinh hư đã thay đổi thành một học sinh tốt, còn nữa chính là, trong quá trình thay đổi của cậu cô ấy đang trải qua khoảng thời gian đen tối của cuộc đời, còn sự biến đổi của cậu khiến cô ấy tin rằng trên đời này còn có kì tích, đơn giản tổng kết lại bức thư này, toàn bộ đều là một bức thư cảm ơn, chính là cậu làm một việc gì đó có ảnh hưởng tốt đến người khác, cho nên người đó vì biết ơn nên đã viết cho cậu bức thư này, nhưng lại chẳng có chút ý tứ yêu đương nào của cô gái cả... cho nên, cậu đừng có nghĩ nhiều nữa.”

Khóe miệng Lộ Tu Triệt giật mạnh hai cái!

Thư cảm ơn?

Nhạc Thính Phong nói bức thư này chính là thư cảm ơn? Cậu cúi đầu đọc từ mọi góc cạnh, sau đó quả thực... càng đọc càng thấy giống- thư cảm ơn!

Có điều cậu lại vẫn có chút không cam tâm, hỏi: “Cậu chưa yêu bao giờ sao mà cậu biết được?”

Nhạc Thính Phong cho cậu một câu trả lời rất đơn giản: “Bởi vì tớ nhận được nhiều thư tình.”

Cho nên, cậu ta biết những cô gái đó viết gì, bức thư của Trình Yên có thể coi là không giống thư tình.

Lộ Tu Triệt lập tức bị đả kích. Nằm sấp trên bàn không muốn động đậy.

Nhạc Thính Phong đạp đạp gọi cậu, lại thêm một nhát đao nữa: “Cậu xem lại mà xem, trong bức thư này không nói thích cậu nhiều thế nào, không nói hi vọng cậu đồng ý, cũng không nói ao ước muốn được bên cạnh cậu, từ đầu đến cuối đều là... tỏ lời cảm ơn dạt dào sự chân thành! Thật ra cô ấy cũng không cần phải viết nhiều như vậy, viết hai từ là được rồi.”

Lộ Tu Triệt lại nhận thêm mười vạn đả kích, cảm giác như mạch máu trống rỗng, ôm ngực nằm bò ra bàn không hề động đậy, nhưng cậu lại không nhịn được mà hỏi: “Hai từ gì?”

Nhạc Thính Phong: “Cảm ơn!”

Lộ Tu Triệt vẹo đầu một cái, hoàn toàn bất động.

Cái thằng Nhạc Thính Phong này, nói chuyện có thể khiến người ta đau lòng hơn nữa được không? Còn không thể nói được câu nào dỗ dành cậu?

Nhạc Thính Phong thấy tội nghiệp, vỗ vỗ vai cậu: “Có điều vẫn còn tốt, cậu ở cái tuổi này mà đã có người coi cậu là ngọn hải đăng, cậu nên tự hào mới đúng.”

Cậu ta cảm thấy vị học tỷ đó của Lộ Tu Triệt cũng là một người khá thú vị, coi Lộ Tu Triệt là phương hướng, là ngọn hải đăng trong cuộc đời đen tối, kết quả... tuổi nhỏ. Đã hiểu lầm rồi, cho rằng cô ấy thích Lộ Tu Triệt, nghĩ đi nghĩ lại thấy khá buồn cười.

Lộ Tu Triệt yếu ớt nói: “Cậu có thể đừng nói chuyện nữa được không?”

Lần đầu tiên nhận được thư tình, từ kinh ngạc không dám tin đến vui mừng, đến giờ bị Nhạc Thính Phong đả kích cả người hoàn toàn đã... tuyệt vọng!

Những lời của Nhạc Thính Phong đúng là làm người khác đau lòng mà!

Cậu cứ nghĩ rằng có người nhìn thấy ánh sáng của cậu dưới ánh hào quang của Nhạc Thính Phong.

Hóa ra vẫn không phải...

Nhạc Thính Phong cau mày, gương mặt để lộ nụ cười mỉm của trò đùa quái đản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.