Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1866: Chương 1866: Ký xong đơn ly hôn




Chuyện của Mã Siêu sau đó Du Dực có để ý. Sau khi bị bắt, hắn cắn người loạn xạ, thậm chí hắn còn nói rằng mọi việc của xưởng thực phẩm, cộng thêm việc chuyển giao tài sản công ty đều là do Tống Cầm ép hắn làm.

Hắn chỉ muốn đem tất cả tai họa đổ lên người Tống Cầm.

Có điều làm như vậy cũng vô dụng, bởi vì hắn không có chứng cứ. Cảnh sát lại không phải chỉ nghe một phía. Hơn nữa hắn làm như vậy chỉ càng chọc tức Tống Cầm, khiến cô ta không tiếc “ra tay”với hắn.

Tống Cầm đem tất cả mọi chuyện không sạch sẽ của công ty điều tra ra. Cả chuyện về mấy cô bồ nhí cũng điều tra bằng hết, đem tất cả những chứng cứ thu thập được đưa tới cục cảnh sát, khiến tội của Mã Siêu càng lớn.

Nếu hắn đã bất nhân, vậy đừng trách cô ta bất nghĩa.

Tự hắn gây ra tai họa tày trời nên phải tự mình đi gánh lấy. Muốn kéo cô ta tới đỡ nạn, đừng hòng.

Từ nay về sau, giữa bọn họ không còn tình nghĩa vợ chồng gì nữa.

Tống Cầm là một người làm việc trước giờ đều mạnh mẽ quyết đoán, phải điều tra cái gì, phải làm cái gì đều làm trong thời gian ngắn nhất.

4 ngày sau, đúng vào ngày trường học thông báo thành tích thi, Tống Cầm dẫn theo luật sự đi đến trại tạm giam.

Mã Siêu giống như một tên điên, đầu tóc bù xù, râu mọc lởm chởm, đôi mắt đỏ sưng húp, mặt mũi xám xịt bơ phờ.

Hắn nhìn thấy Tống Cầm giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, “ Vợ à, vợ,… cứu anh, em cứu anh đi… cứu anh ra ngoài đi, anh biết là em có cách mà.”

Trong lòng của Mã Siêu cho dù ghét Tống Cầm thế nào đi nữa cũng không thể không thừa nhận, Tống Cầm thật sự lợi hại hơn hắn, tài giỏi hơn hắn. Trước kia hắn làm chuyện gì cũng không thành, nhưng chỉ cần Tống Cầm ra mặt đều có thể giải quyết.

Vậy nên hắn biết Tống Cầm có cách, thậm chí, rất nhiều cách.

Hôm nay Tống Cầm mặc bộ công sở đen sọc trắng công sở, tóc búi gọn. Tuy đã nhiều ngày phải chạy đi chạy lại xử lí một đống bừa bãi ở công ty, khuôn mặt có chút mệt mỏi nhưng vẫn toát lên vẻ thông minh sắc sảo.

Cô ta đã là phụ nữ 40 tuổi rồi. Lúc còn trẻ không có tiền chăm sóc, hơn nữa còn dãi dầu sương gió. Đến khi có tiền, cho dù có muốn chăm sóc cũng không thể bằng những người cùng tuổi sống an nhàn được. Tống Cầm rất gầy khiến nếp nhăn ở khóe mắt càng đậm hơn. Nếu miệng không mỉm cười thì cả người trông sắc nhọn như một thanh kiếm vậy.

Nhìn bộ dạng nhếch nhác thảm hại của Mã Siêu, vẻ mặt Tống Cấm cũng không chút thay đổi. 20 năm tình nghĩa vợ chồng giữa cô ta và người đàn ông này hết sạch sẽ, từ nay về sau bọn họ sẽ không còn chút quan hệ gì nữa.

Tống Cầm lạnh lùng nói: “Ký vào đơn li hôn này đi.”

Luật sư ngồi bên cạnh đẩy đơn li hôn tới trước mặt hắn.

Mã Siêu nghe xong lắc đầu, xé vụn tờ giấy ly hôn: “Không, anh không ký. Vợ à, anh sai rồi, anh không nên phản bội em đi làm những chuyện hoang đường đó. Anh xin lỗi, anh sai rồi. Em, em tha cho anh đi, cầu xin em đó…”

Đôi mắt Tống Cầm lạnh lùng nhìn hắn: “Không ký thì anh đừng có hối hận.”

Mã Siêu khóc đến sủi bong bóng mũi nói: “Vợ à, cầu xin em đó, anh biết là anh khốn nạn, anh hèn hạ, anh sai rồi. Nhưng anh không muốn ngồi tù, em giúp anh đi…”

Hắn một bên nói, một bên bóp miệng của mình, hắn quá hoảng sợ rồi.

Chỉ cần nghĩ tới cả đời này không thể ra ngoài, Mã Siêu liền sợ tới phát điên.

Tống Cầm châm biếm: “Bây giờ biết sai rồi sao trước còn làm vậy, chuyện mà anh làm cho dù là ông trời cũng không giúp được đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.