“Cứ đợi đấy, sẽ ra tay trước khi cô chết.”
“Các anh…” Hạ Như Sương suýt nữa ngất lịm.
Người đó dọn dẹp hòn thuốc, hạ giọng nói: “Nếu như cô không muốn chết sớm hơn nữa, thì trong lúc bọn họ tra tấn, tốt nhất là cô nói ra một vài thứ không quan trọng, khiến bọn họ tin là cô nói thật, như thế cô mới có thể kiên trì lâu hơn.”
Hạ Như Sương sững sờ, người này có ý gì?
“Tiết lộ cho cô thêm một tin nữa, ngày mai, cực hình sẽ càng nặng hơn, với cơ thể này của cô, chắc không qua khỏi ngày mai.”
Hạ Như Sương rùng mình, còn nặng đến mức nào nữa.
Thu xếp đồ đạc xong, anh ta định rời đi, Hạ Như Sương vội vàng gọi lại: “Anh đợi đã…”
“Tôi vào đây lâu lắm rồi, nếu không muốn bị phát hiện, thì ngậm miệng lại.”
“Các anh nhất định phải nhanh lên, tôi sắp chịu không nổi rồi.”
“Để xem ngày mai cô có cầm cự được không đã, nếu cầm cự được, thì hẵng nói đến chuyện thoát ra.”
Nói xong, anh ta quay đầu đi ra.
Hạ Như Sương vốn nghĩ rằng, chỉ cần người đó chịu giúp đỡ, thì cô ta chắc có thể thoát ra, nhưng không ngờ rằng, chuyện này cơ bản không dễ dàng như vậy.
Người đó chắc chắn không lừa cô ta, ngày mai, không biết chừng, cô ta sẽ không qua khỏi.
Cô ta nên nói gì? Nên nói gì, đã thoát được trận đòn ngày mai.
Không quan trọng mấy, nhưng lại khiến bọn họ tin!
…
Người “câu cá” cầm hộp thuốc bước ra, thở phào, ai dà, suýt nữa thì không diễn nổi.
Hạ Như Sương không hề dễ dàng đối phó, lúc đối thoại với cô ta, lúc nào cũng phải duy trì cảnh giác.
Anh ta hỏi: “Thế nào, không bị bại lộ chứ?”
“Không sao, có điều người đàn bà này, hình như không tuyệt đối tin tưởng cậu, muốn khai thác tin tức từ mồm bà ta, chắc phải lãng phí thêm vài ngày nữa.’
“Đúng đấy, anh nói xem đầu óc cô ta cả ngày đang nghĩ gì, anh nói cô ta sợ chết, thế nhưng những cực hình này đến đàn ông còn khó chịu đựng được, mà cô ta lại vẫn cầm cự được đến bây giờ.”
“Bởi vì cô ta biết rằng, nếu không nói ra, cô ta vẫn có thêm sống thêm vài ngày nữa, nói ra rồi, cô ta mới thực sự không còn đường sống nữa.”
“Haizz, thật là đau đầu, đợi mai xem, đợi xem có chút tiến triển nào không.”
“Tôi cảm thấy cô ta đã phá vỡ kỷ lục rồi, thực sự đau đầu.”
“Cứ xem xem, tôi nghĩ lần câu cá này sẽ có tác dụng. Đây là cơ hội cuối cùng của cô ta. Trong lòng cô ta cũng biết rõ, cho dù là đánh cược một lần, cũng phải thử.”
…
Hạ An Lan hỏi thư ký: “Hạ Như Sương đã khai chưa?”
Thư ký lắc đầu: “Vẫn chưa, có điều, đã sai người đi tiếp cận rồi, hiện giờ chưa có tiến triển gì rõ rệt. Hạ Như Sương đề phòng quá cao, cực kỳ không phối hợp.”
“Nếu như dễ thẩm tra như vậy, tôi còn giao cho bọn họ làm gì? Cho bọn họ thêm một tuần nữa, nếu như không có bất cứ tiến triển gì, thì không cần giữ lại nữa.”
Hạ An Lan nói rất nhẹ nhàng, giống như chỉ đang quyết định một chuyện rất nhỏ, chứ không phải là chuyện sống chết của một con người.
Anh đã để Hạ Như Sương sống thêm rất nhiều ngày rồi, không muốn cho cô ta thêm thời gian nữa.
Thư ký rùng mình, từ khi ông bà Hạ và tiểu thư quay về thủ đô, thị trưởng lại trở thành thị trưởng cao ngạo lạnh lùng không có chút tình người nào.
“Vâng, tôi sẽ đi thông báo.”
….
Sau một ngày hồi hộp bất an, cuối cùng Hạ Như Sương cũng đợi được đến lúc những người tra tấn cô ta bước vào.
Hôm nay bọn họ chuẩn bị những thứ thực sự không giống những lần trước, chỉ chuẩn bị dụng cụ tra tấn thôi đã tốn rất nhiều thời gian.
Hạ Như Sương sợ sun bần bật, cô ta nhìn thấy người đó đưa mắt ra hiệu cho cô ta, cô ta nghiến răng, la lên: “Không phải là các người muốn biết, năm đó ai là người đứng sau giật dây tôi hay sao?”