Thanh Ti ngơ ngác: “Sao cơ ạ?”
Xa xa vọng đến tiếng gọi của Du Dực, anh đang tập hợp người để đi tìm Thanh Ti, anh đã gọi cho Hạ An Lan để anh ấy cho người phong toả toàn bộ khu vực bờ quảng trường, anh lo rằng chuyện lần trước sẽ lại tái diễn. Hạ An Lan cũng đã dẫn người đi tìm kiếm ở khu vực thấp hơn.
Thanh Ti nghe được giọng của Du Dực, liền lập tức quên hết những chuyện vừa thảo luận với Nhạc Thính Phong, vô cùng cao hứng nói: “Anh, ba em đến đây rồi này, chúng ta nhanh đi thôi anh!”
Nụ cười trên mặt Nhạc Thính Phong nhạt đi một chút: “Ừ, đi thôi.”
Cậu nắm tay Thanh Ti đi về hướng phát ra âm thanh của Du Dực, mãi cho đến khi nhìn thấy bóng dáng của Du Dực, cậu mới dừng lại: “Em đi đi.”
Thanh Ti kéo tay cậu: “Anh, chúng ta cùng đi đi mà, em dẫn anh đi gặp ba em...”
“Em cứ đi đi, em đi trước, anh sẽ đi ngay sau em thôi.”
Thanh Ti lập tức tin lời, buông tay cậu để chạy về phía Du Dực: “Ba ơi... Ba...”
Nhạc Thính Phong thấy Thanh Ti nhào vào lòng Du Dực, xác định được rằng cô bé đã an toàn thì mới xoay người rời đi, đột nhiên lại bị người vỗ vào đầu: “Thằng nhóc này, sao lại chạy lung tung thế hả? Đã trễ như vậy rồi, con có biết là đến giờ phải về rồi không hả?”
Nhạc Thính Phong trầm mặt: “Mẹ... Con đã nói bao nhiêu lần rồi, không được đánh vào đầu con!”
Cậu xoay người quay đi, Tô Ngưng Mi liền theo sát phía sau, cô hưng phấn hỏi con trai: “Con trai, con trai, con nói thật cho mẹ biết đi, cô bé vừa rồi là con cái nhà ai vậy? Xinh đẹp, đáng yêu quá đi mất, quả thực là giống cô con gái mà mẹ luôn mơ ước có, vừa nhìn cô bé mẹ đã thấy hảo cảm lắm rồi, mẹ thấy mẹ và cô bé đó có duyên lắm đó!”
Nhạc Thính Phong cười cười: “Có xinh đẹp thế nào đi chăng nữa thì cũng không phải là con gái mẹ, mẹ cao hứng như vậy làm gì chứ?”
Cậu rất hiểu mẹ mình, mẹ luôn luôn thích những cô bé xinh xắn, luôn ao ước có con gái, đáng tiếc là... Mẹ lại chỉ có duy nhất một đứa con trai là cậu, nên giờ thấy con gái nhà người ta xinh đẹp đáng yêu đến vậy, trong lòng mẹ cậu lại ngứa ngáy không thôi.
Tô Ngưng Mi đuổi theo con trai: “Mẹ đương nhiên phải vui vẻ rồi, cô bé nhà người ta hôn con, con lại để cho cô bé ấy hôn. Trời ạ, điều này quá bất thường rồi, con nói cho mẹ biết đi, cô bé kia con cái nhà ai vậy? Chúng ta đến gặp cha mẹ người ta luôn nhé? Con thích con gái nhà người ta như vậy, xem chừng về sau còn phải thường xuyên qua lại nhà người ta đó.”
Vừa rồi cô đứng từ xa nhìn con trai mình tự động cúi người xuống để cô bé kia hôn lên má. Tuy rằng loại hôn má này vô cùng ngây thơ đơn thuần nhưng lại khiến Tô Ngưng Mi vô cùng kinh ngạc. Cô đương nhiên biết rõ con trai mình có loại đức hạnh gì, ương bướng ngang ngạnh, lại suốt ngày cáu kỉnh, không hề biết cư xử tử tế với các cô bé, nên mặc dù có bộ dạng đẹp trai khiến không ít cô bé bị hấp dẫn nhưng nó cũng chưa bao giờ chơi với con gái, thậm chí ngay cả nói chuyện vài câu cũng lười nói. Ấy vậy mà hôm nay, cô lại thấy thằng nhóc này để cô bé con kia hôn má mình hai cái, nó lại còn thân thiết với cô bé ấy đủ kiểu, véo má, nắm tay... Cái này... Thật sự là kiểu trêu chọc nào cũng xài tới luôn rồi đó.
Nhạc Thính Phong không muốn cha mẹ của Thanh Ti tìm được mình nên chuyển hướng, đi sâu vào trong đám đông: “Con không rõ lắm!”
Cái gì mà thường xuyên liên hệ chứ? Cho dù có liên hệ thì cũng phải là cậu liên hệ với cô nhóc kia mới phải.
Tô Ngưng Mi sốt ruột: “Không rõ lắm là sao, con còn để con gái nhà người ta hôn mình cơ mà, mẹ còn tận mắt nhìn thấy đó!”
Nhạc Thính Phong đi phía trước, xuyên qua đám người, nói: “Đó là do cô bé ấy thấy con trai mẹ đẹp trai anh tuấn nên mới cố gắng thân thiết với con trai mẹ như thế, con cũng không có cách nào tránh được cả.”
Tô Ngưng Mi bày ra bộ dáng cường điệu, nói với con trai: “Êu... Êu, cố gắng thân thiết với việc con để cho người ta hôn là khác nhau nhá, cháu gái nhà họ Uông bám dính con như vậy mà con cũng đâu thèm chạm vào tay nó đâu, con nói thật cho mẹ biết đi, không phải là con muốn yêu sớm đấy chứ?”