Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1302: Chương 1302: Lát nữa lại bù cho em




Du Dực đằng hắng một tiếng, cười nói: “Ông anh này, sao lại âm thầm không chút động tĩnh gì, làm xong chuyện rồi, úi, … nhanh thật đấy.”

Nhạc Thính Phong nhìn thấy cả nhà ai nấy đều vui mừng, như thể cậu quá nhỏ mọn vậy.

Cậu lắc lư đầu, nói: “Vâng, mẹ… cháu, nói như vậy, vừa đăng ký kết hôn chiều nay.”

Nhiếp Thu Sính vui mừng đỏ cả mặt: “Anh cả cũng thật là, chuyện vui thế này cũng không nói cho chúng ta biết. Nếu không phải chị dâu nói với Thính Phong, thì đến giờ chúng ta cũng chưa biết, ghét quá đi, không được, con phải gọi điện thoại cho anh ấy mới được.”

Ông bà Hạ gật đầu lia lịa: “Đúng đúng đúng, gọi điện thoại cho nó. Thằng nhãi này, đăng ký kết hôn rồi cũng không nói cho chúng ta biết. Nó muốn làm gì chứ? Chuyện lớn thế này, lẽ nào thật sự không định nói cho chúng ta biết? Con gọi điện cho anh đi, mẹ phải hỏi cho ra nhẽ.”

Đối với bọn họ mà nói, chẳng có tin nào tốt hơn được nữa.

Nhạc Thính Phong bĩu môi, cậu không vui, mẹ cậu bị bắt cóc đi rồi, cậu còn không có mặt ở đó.

Nhiếp Thu Sính hí hửng bấm số của Hạ An Lan, điện thoại reo một hồi, mới nhấc máy.

Vừa nhấc máy, cô đã nói luôn: “Anh, hôm nay anh đăng ký kết hôn với chị dâu rồi, cũng chẳng nói cho nhà mình biết, anh làm cái gì vậy? Chuyện lớn như thế mà lại không nói cho em biết một câu, anh quá đáng rồi đấy.”

Ông Hạ đẩy xe cho bà Hạ đến bên cạnh Nhiếp Thu Sính, hai ông bà lão, đứng trước điện thoại.

Bà lão nói: “An Lan, mẹ không vui rồi nhé, con rước con dâu của mẹ về rồi, mà lại không nói cho mẹ biết! To gan quá.”

Mặc dù bà Hạ trả vờ tỏ vẻ không vui, nhưng lại không giấu được sự phấn khởi trong lời nói.

Lúc đó cả nhà họ đều không biết, cuộc điện thoại đó đã ngắt quãng màn luyện tập thể thao giữa Hạ An Lan và vợ mới cưới.

Hạ An Lan ái ngại nhìn Tô Ngưng Mi, hơi thở gấp gáp, tóc tai rối bời, không mảnh áo che thân, một giọt mồ hôi nhỏ xuống từ yết hầu, rơi trên ngực anh. Trong mắt Tô Ngưng Mi, hình ảnh của anh thật gợi cảm không chịu được! Cô mím môi, ôi ôi, không kiếm chế được muốn xông pha thì phải làm sao?

Hạ An Lan mở mồm nói với Tô Ngưng Mi, không phát ra tiếng: Tí nữa lại bù cho em.

Tô Ngưng Mi đỏ mặt, đưa chân đạp nhẹ lên người anh một cái. Hức, cô không phải là người háo sắc thế đâu. Cho dù có vội vàng một chút, thì cũng là do bị anh khêu gợi cả.

Hạ An Lan nghe điện thoại, nghe hết những lời khiển trách của cả nhà, nụ cười dần dần dãn ra trên khuôn mặt.

Được thôi, chuyện này thật sự là do anh không đúng, anh không nói cho gia đình biết ngay từ đầu. Thực ra, chủ yếu là do anh thấy rằng vài ngày nữa sẽ đến thủ đô, trực tiếp đem bất ngờ đến cho cả nhà.

Lúc trước anh và Tô Ngưng Mi cũng bàn bạc nhau như vậy, chưa vội nói, ai ngờ rằng, hôm nay bị con trai vặn hỏi, cô đã không giữ được bí mật.

Hạ An Lan nghe thấy giọng nói giòn tan của Thanh Ti trong điện thoại: “Bác ơi, bác ơi… mẹ con nói, dì Mi Mi bây giờ đã là bác gái của con rồi…’

Nụ cười trên mặt Hạ An Lan càng tươi hơn. Anh ôm Tô Ngưng Mi vào lòng hôn lên trán cô, nói: “Đúng rồi, từ nay về sau đã là bác gái của con rồi. Từ lần sau gặp, con phải gọi bác gái nghe chưa?”

Tô Ngưng Mi đỏ mặt véo vào nạnh sườn anh một cái, bảo anh đừng động tay động chân nữa, tập trung nói chuyện.

Thanh Ti ôm lấy điện thoại hỏi: “Thế lúc nào con mới được gặp bác gái mới đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.