Hạ Như Sương cười to lên: “Ha ha, bây giờ hối hận rồi, anh nghĩ tôi thích loại đàn ông như anh chắc? Anh còn không biết nhỉ, cô thư kí cầm tiền anh đưa đi mua xe cho người yêu của ả, hai con bồ nhí cũng giấu anh cầm tiền đi nuôi trai bao. Tôi cắm sừng cho anh đã là gì, cả người anh từ đầu đến chân đầu mọc sừng lâu rồi, còn tưởng rằng mình lợi hại đến mức nào, tôi khinh…”
Cơ mặt anh ta co giật mạnh, phẫn nộ quát lớn: “Con đĩ này, ông đánh chết mày…”
Nhưng tay anh vẫn chưa hạ xuống, Hạ Như Sương đã cướp lời trước: “Tôi nói cho anh biết, anh mà động vào tôi dù chỉ một ngón tay, thì ngày mai cả thành phố này sẽ biết chuyện anh và mấy con khốn bồ nhí kia của anh, không tin anh cứ thử xem, đến lúc đấy thì xem ai là người mất mặt.”
Lúc đó, bàn tay của anh trai Du Dực dừng lại ở cách mặt Hạ Như Sương chỉ vài cen ti mét.
“Mày, mày… mày…”
“Tôi không lừa anh đâu, hôm nay bà đây nói cho anh biết, anh nghĩ vì sao con thư kí kia theo anh lâu như vậy mà vẫn chưa bị tôi đá đi, bởi vì tôi ngầm cho phép, nhất cử nhất động của anh tôi đều phải rõ như lòng bàn tay, lúc nào anh đến gặp bồ nhí, anh làm gì tôi đều biết rất rõ, đừng nói ảnh, muốn bao nhiêu video tôi cũng có bấy nhiêu. Nếu anh muốn sống tiếp ở cái Hải Thành này, thì đ.m bỏ tôi ra ngay.”
Bây giờ Hạ Như Sương đã gần như đã ngửa hết bài ra rồi, hôm nay mà cô ta không nói ra những lời này thì chắc chắn sẽ nhanh chóng phải ly hôn, bị đuổi ra khỏi nhà. Cô ta sẽ không còn chỗ dung thân nữa, nhà họ Hạ nhất định sẽ không cho cô quay về.
Mặc dù nhà họ Du không tốt, nhưng ít nhất còn có tiền, nói gì đi nữa cô ta cũng phải giữ lấy cái phao cuối cùng này.
Gân xanh trên trán anh trai Du Dực co giật mạnh, Hạ Như Sương quá đê tiện, âm thầm nắm rõ điểm yếu của cả nhà anh ta, người đàn bà này quả thực quá nham hiểm.
Mặc dù trong lòng chỉ muốn giết cô ta ngay lập tức, nhưng anh ta không thể để những bức ảnh đó bị truyền ra ngoài, không thì từ nay về sau còn mặt mũi nào bước ra khỏi nhà nữa?
Anh trai Du Dực vẫn không chịu bỏ tóc Hạ Như Sương ra: “Cô… được, được… Hạ Như Sương cô quá độc, cô đừng tưởng chỉ mình cô mới nắm được thóp của tôi, bản thân cô thì sạch sẽ cái nỗi gì, đừng tưởng tôi không biết chuyện trước đây cô thường xuyên lét lút gọi điện thoại, cứ đợi mà xem.”
Ông Du tức giận quát lớn: “Ly hôn, ly hôn ngay, cô, lập tức cút khỏi nhà tôi.”’
Tóc Hạ Như Sương đang yên đang lành bị chồng cô ta giựt rụng vài nắm, đau đớn run lên bần bật.
Cô ta sờ vào khuôn mặt nóng như lửa đóng của mình, thở hổn hển.
Gọi một nữ giúp việc lại: “Lại đây, đỡ tôi đứng dậy.”
Người giúp việc đó thấy Hạ Như Sương vạch trần bộ mặt của ba người nhà họ không một chút e dè, thì chẳng dám nói gì, vội vàng chạy lại, cẩn thận đỡ cô ta dậy.
Hạ Như Sương đứng lên, lảo đảo choáng váng, bảo nữ giúp việc đỡ cô ta ngồi xuống sô pha.
Sau khi ngồi xuống, cầm cốc trà không biết ai đang uống dở trên bàn uống hai ngụm, nói: “Ba, vội gì? Không phải chỉ là con mới nói ra chuyện thằng con hoang bên ngoài của ba thôi sao? Thế mà bà ấy đã không chịu được rồi, con còn chuyện chưa nói nữa đấy.”
Ông Du chỉ muốn cầm gậy đập vỡ đầu Hạ Như Sương, ông ta nghĩ nhiều hơn con trai, ông ta biết Hạ Như Sương chắc chắn còn nắm nhiều thóp của họ.”
…