“Vì sao con phải tức giận?”
Lộ Tu Triệt ngẩng đầu nghi hoặc nhìn ba mình, chẳng lẽ mình là loại vô duyên vô cớ lại tức giận sao?
Chuyện ngày hôm nay, cậu cũng không phải không hiểu, vốn không có quan hệ tới Lộ Hướng Đông kia mà.
Lộ Hướng Đông cười rộ lên: “Cái đó… Không có gì, nhanh lên xe, ba đưa con đến trường học.”
Lộ Tu Triệt gật đầu, xoay người lên xe.
Những việc Lộ Hướng Đông làm hôm nay đều khiến cho cậu cảm thấy bất ngờ.
Cùng cậu yên ổn ăn một bữa cơm, ra mặt giúp cậu, còn chạy tới giải thích, lại còn chở cậu tới trường…
Lần trước ba đưa cậu đến trường đã là chuyện đời nảo đời nào, gần như đã quên mất rồi.
Lộ Tu Triệt ngước nhìn phía trước Lộ Hướng Đông đang lái xe, nâng tay giữ cằm suy nghĩ sự tình.
Nếu hắn có thể cứ tiếp tục duy trì như vậy, có lẽ sẽ có một ngày cậu tha thứ cho hắn.
Lộ Hướng Đông từ sau khi trải qua chuyện của Dư Mộng Nhân đến giờ.
Cảm giác cả người thay đổi, đầu óc trở nên sáng sủa rất nhiều. Đối với nữ sắc nọ kia xem ra phai nhạt không ít.
Cho dù bây giờ có nữ nhân yêu thương nhung nhớ hắn, hắn cũng có thể trụ vững được.
Khi hắn ngẩng đầu, nhìn qua gương chiếu hậu thấy Lộ Tu Triệt đang lấy một cuốn bài tập học thêm toán học năm hai ra, bắt đầu ngồi làm.
Lộ Hướng Đông cảm khái, Tiểu Triệt vốn lười học, giờ lại biến thành chăm học như vậy, người làm ba như hắn cũng không thể giữ mãi bộ dạng không tiến bộ này được.
Đến cổng trường, vừa vặn gặp được Nhạc Thính Phong.
Lần này gặp Nhạc Thính Phong, Lộ Hướng Đông có chút ngượng ngùng, nói với cậu hai câu rồi chạy đi.
Nhạc Thính Phong hướng về phía Lộ Hướng Đông rời đi, nâng cằm lên.
“Ba cậu hôm nay hơi khác thường.”
Lộ Tu Triệt gật đầu: “Ừ, hôm nay… Biểu hiện cũng không tệ lắm… Miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.”
Nhạc Thính Phong cười cười, Lộ gia bây giờ mới xem như chính thức đi vào quỹ đạo.
Hai người vừa nói vừa đi về phía phòng học, trên đường đi gặp một cố bé có bộ dạng rất xinh đẹp ngăn hai người lại.
Cô bé đỏ mặt, vô cùng khẩn trương, ngượng ngùng.
Lộ Tu Triệt nhướng mày, quay đầu nhìn về phía Nhạc Thính Phong, nhịn không được mà huýt sáo, cậu cho rằng tám phần lại là thư tình cho Nhạc Thính Phong rồi.
Từ khi khai giảng học kỳ này tới nay, Nhạc Thính Phong thường xuyên nhận được thư tình, có đôi khi đi sớm cũng thấy mấy phong thư trên bàn luôn.
Lộ Tu Triệt đối với cái này đã thành quen.
Đối với những cô bé có đủ dũng khí viết thư tình cho Nhạc Thính Phong, cậu vô cùng bội phục, đại ca nhà cậu vô cùng lạnh lùng, ngoại trừ Thanh Ti, cậu ta chưa từng kiên nhẫn với bất kỳ ai, dù là nam hay nữ.
Nhạc Thính Phong nhàn nhạt nói: “Tránh đường!”
Cô bé khẩn trương đến mức thân mình run rẩy, cắn răng lấy hết can đảm nói: “Bạn… Bạn học Lộ Tu Triệt, tớ… Tớ là Ban Trình Yên, Lớp A năm ba, tớ… Thích cậu…”
Chuyện này, không chỉ Lộ Tu Triệt, mà ngay cả Nhạc Thính Phong cũng kinh ngạc.
Đưa thư tình cho cậu thì không lạ, nhưng đưa cho Lộ Tu Triệt thế này… Đúng là trước đây chưa từng có.
Thanh danh của Lộ Tu Triệt ở trường trước đây phải nói là tiếng xấu lan xa, tính tình cũng kém, không ai dám trêu chọc vào - Tiểu Ma vương.
Sau đó lại tự nhiên học giỏi, bắt đầu học tập, thứ tự cũng chậm rãi đi lên.
Nhưng mà, hình tượng không dám trêu chọc trước đây coi như đã lưu danh trong lòng học sinh toàn trường Trung học Ngoại ngữ này rồi.
Bất kể nam sinh hay nữ sinh, không một ai dám trêu chọc cậu, thư tình đương nhiên là không có.
Lộ Tu Triệt một hồi mới phản ứng lại được, cậu gãi gãi đầu, không dám tin nhìn Nhạc Thính Phong.
Có một vị soái ca, học thần ở đây, vị học tỷ năm ba này vậy mà lại nói… thích cậu ta, điểm này có chút khiến người ta không dám tin tưởng, chị ta không phải là gọi sai tên đó chứ?