Thái độ này của cậu khiến Tô Ngưng Mi nổi giận: “Con… Con… Mẹ không ngờ mẹ nuôi con lớn tới chừng này tuổi, lại lòi ra cái bản tính đàn ông xấu xa như thế.”
Nhạc Thính Phong mở bừng mắt: “Con làm gì mà xấu xa?”
Nhạc Thính Phong không nói nên lời.
Loa phát thanh thông báo hành khách làm thủ tục để lên máy bay, cậu bé cầm áo khoác, “Sao mẹ không nói là cái cô bé ngây thơ thuần khiết ấy lừa gạt tình cảm của con chứ?”
Tô Ngưng Mi lầm bầm: “Trời đất ơi, còn đổ cho người ta lừa gạt con. Mẹ thấy ông trời thật có mắt đấy.”
Nhạc Thính Phong quay đầu không để ý tới Tô Ngưng Mi nữa, đây thật sự là mẹ đẻ cậu sao hả trời!
“Con thực sự không định nói chuyện riêng với Thanh Ti sao, tốt xấu gì cũng lấy danh nghĩa nhà chồng mà nói lời tạm biệt chứ.” Tô Ngưng Mi đuổi theo.
Nhạc Thính Phong:“Không cần.”
Dù sao sớm muộn gì cũng gặp lại mà.
…
Thanh Ti vẫn ở nhà chờ, chờ đợi tiểu ca ca của cô bé đến.
Thế nhưng đợi đến giữa trưa cũng không thấy cậu bé tới, Thanh Ti cảm thất vô cùng thất vọng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đặt bên bệ cửa sổ, miệng dẩu lên, vẻ mặt không vui.
Nhiếp Thu Sính ngồi xuống bên cạnh cô bé, hỏi: “Thanh Ti, con đang đợi Thính Phong sao?”
Thanh Ti lầu bầu: “Anh Thính Phong bao giờ mới đến chứ? Anh ấy nói sẽ đến tìm con mà.”
Nhiếp Thu Sính vuốt vuốt tóc Thanh Ti: “Vừa rồi dì Tô của con gọi điện, dì ấy báo là hôm nay bọn họ phải về nhà. Con biết đấy, anh Thính Phong của con cũng phải đi học rồi, thầy giáo anh ấy đã giục nhiều lần rồi.”
Vừa rồi cô nhận được điện thoại của Tô Ngưng Mi, suốt cuộc nói chuyện cô ấy nói xin lỗi rất nhiều, còn nói về sau nếu có cơ hội thì nhất định sẽ bồi tội với cô.
Còn nhờ cô đỡ lời, nói giúp với Thanh Ti để cô bé bớt giận. Chờ khi bọn họ về tới Lạc Thành, nhất định sẽ bắt Nhạc Thính Phong viết thư cho Thanh Ti, gửi kèm quà xin lỗi.
Thật ra Nhiếp Thu Sính không hề tức giận, nhà ai mà chẳng có lúc có việc gấp?
Huống chi, xem tình huống Nhạc gia, chắc hẳn cũng không ít việc phải lo.
Bên cạnh đó, cô cũng vẫn lo nghĩ, không biết có phải Tô Ngưng Mi muốn tránh mặt anh trai cô hay không.
Ngày hôm qua, đúng là anh trai cô đã dọa người ta đến khiếp rồi.
Thanh Ti cắn môi: “Nhưng mà, Tiểu ca ca đã hứa với con rồi...”
Nhiếp Thu Sính ôm con gái: “Cô bé ngốc, đợi con trưởng thành thì sẽ sẽ biết, trong cuộc sống có rất nhiều chuyện đôi khi không thể như ý được.”
Thanh Ti chu miệng: “Con sẽ không tin tưởng anh ấy nữa.”
“Cũng không thể nói như vậy, làm người không thể quá so đo. Đối với người khác mà mình tính toán chi li quá thì chính bản thân con cũng sẽ không còn thoải mái nữa. Mẹ biết con thích Thính Phong, nhưng mà con cũng nên nghĩ cho cậu ấy một chút, phải không? Có lẽ không phải cậu ấy không muốn gặp con, mà là cậu ấy thật sự là có việc gấp.”
Thanh Ti nép vào trong lòng Nhiếp Thu Sính không nói lời nào. Cô bé thực là đáng thương mà, qua hai ngày nữa phải về nhà rồi, sau này cũng không biết là đến bao giờ mới được gặp lại Tiểu ca ca.
Nhiếp Thu Sính vỗ về Thanh Ti: “Đừng buồn nữa, chờ con quay về thủ đô, có khi lại nhận được thư và quà của Thính Phong đấy.”
Thanh Ti mạnh mẽ nhổm người khỏi lòng Nhiếp Thu Sính, ngẩng đầu nói: “Thật không? Tiểu ca ca nói quay về sẽ gửi thư và quà cho con sao?”
“Đúng, cậu ấy nói vậy đó.”
Thanh Ti cuối cùng cũng nở nụ cười: “Được rồi, nếu Tiểu ca ca đã nói thế, con quyết định tha thứ cho anh ấy một lần…”
Nhiếp Thu Sính cưng nựng khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái: “Không được tức giận nữa nhé, vậy chúng ta vào nhà thôi, ở đây lạnh lắm con gái ạ.”
“Vâng, mình về thôi mẹ.”
Nhiếp Thu Sính kéo Thanh Ti đứng lên, nhưng không biết có phải do cô đứng lên nhanh không mà cô đột nhiên cảm thấy có chút chóng mặt, thậm chí còn thấy ghê ghê, buồn nôn.
Thanh Ti vội đỡ lấy cô: “Mẹ, mẹ làm sao vậy.”
Nhiếp Thu Sính nôn khan hai tiếng, lắc đầu: Không có việc gì, chắc là mẹ... bị cảm lạnh chút thôi.”