Ha ha ha, rốt cuộc thì bọn nó cũng còn ít tuổi, đâu có học được cách ngụy trang chứ?
Nhạc Thính Phong không thèm để ý tới bọn chúng, lấy sách giáo khoa Toán ra. Cuối tiết sẽ có bài kiểm tra, cậu không có thời gian quan tâm tới mấy đứa này.
Thằng con trai ngồi phía sau dùng bút bi chọc chọc vào áo Nhạc Thính Phong: “Nhạc Thính Phong, đừng có nhỏ mọn như thế, nói với chúng tớ đi. Hiện tại cậu trở thành học sinh ngoan rồi, có phải thầy cô đều rất vui vẻ không?”
Khí lực của thằng nhóc ấy không nhỏ, Nhạc Thính Phong bị chọc tới phát đau.
Thằng nhóc ngồi sau cố ý để ngòi bút bi lộ ra, lúc chọc vào người chẳng khác kim châm, Nhạc Thính Phong chắc chắn là nó cố ý.
Tuy rằng Nhạc Thính Phong đã đồng ý với Hạ An Lan sẽ cố gắng không gây rắc rối, nhưng đó cũng không phải là tính cách của cậu.
Cậu mạnh mẽ xoay người lại, chộp lấy bút bi trong tay thằng nhóc kia, sau đó dùng sức bẻ gẫy. Rắc một tiếng, cây bút bị bẻ làm đôi.
Nhạc Thính Phong xòe tay ra, hai nửa chiếc bút rơi xuống đất, ruột bút bên trong cũng bị vặn cong đi.
Cậu nhìn thằng ngốc sau lưng mình, lạnh lùng phun ra một chữ: “Cút.”
Thằng nhóc kia ngơ ngác nhìn Nhạc Thính Phong, sau đó liền… khóc, gào khóc ầm ĩ lên.
Vừa mới ra chơi, trong lớp đầy âm thanh nô đùa, thằng nhóc này đột nhiên khóc váng lên làm những khác đều ngậm miệng lại.
Nhạc Thính Phong lạnh lùng nhìn nó: “Là con trai thì câm miệng lại cho tao, muốn khác thì cút ra ngoài mà khóc, đừng có làm ầm ĩ tới tao.”
Thằng nhóc kia không nghe, vẫn gào khóc ầm ĩ: “Bút của tao, đây là bút mà cô tao mang từ thủ đô về cho tao, ở Lạc Thành chỉ có một cái này… Hu hu, mày đền cho tao, đền cho tao…”
Nhạc Thính Phong cười lạnh khinh thường: “Thủ đô?”
Còn dám mở miệng nói, chỉ là một cái bút đểu mà thôi.
Cậu liếc nhìn bả vai mình, thằng nhóc này cố ý dùng ngòi bút chọc lên áo, ở trên vai đã có vài vệt bút bi cực kỳ rõ ràng. Cậu chỉ vào áo mình, nói: “Thấy chưa? Áo của tao, nhập khẩu từ Pháp, 7000… đô la, đền đi.”
Cậu thật sự không muốn khoe mẽ mấy cái chuyện quần áo vớ vẩn này, rốt cuộc cũng chỉ là một cái áo, bẩn thì bẩn.
Nhưng không ngờ thằng ranh này lại đòi cậu đền một cái bút bi đểu. Nếu đã như vậy, cậu còn cần khách khí với nó làm quái gì?
Thằng nhóc đang gào khóc choáng váng đột nhiên im bặt: “Tao… tao không cố ý… Tao… chỉ là…”
Nhạc Thính Phong ngắt lời nó: “Chỉ là cái gì? Nói dối cũng không sợ bẩn mồm à, loại ngu xuẩn như mày còn có thể làm gì?”
Thằng nhóc kia lại tiếp tục khóc: “Mày mày… hu hu, mày chửi tao… mày chửi tao… mày cũng dám chửi tao…”
Nhạc Thính Phong chỉ ra bên ngoài: “Bị chửi cũng là xứng đáng, muốn khóc thì ra ngoài, đừng ở đây làm chướng mắt tao.”
Thằng nhóc hét lên: “Tao… Tao không ra. Tại sao tao phải ra ngoài? Mày muốn ra thì ra, mày là đồ đáng ghét, mày cho là mày đột nhiên cố gắng thì sẽ là học sinh tốt sao? Hừ, mày còn lâu mới phải, mày chỉ đang giả vờ để thầy cô khen mày thôi, đợi đến lúc thi xem kết quả của mày sẽ dọa người thế nào…”
Thằng nhóc kia cao hơn Nhạc Thính Phong, người cũng vạm vỡ hơn cậu, nó đứng, Nhạc Thính Phong ngồi, nhưng dù thế cậu cũng chẳng hề lo lắng chút nào. Khí thế của Nhạc Thính Phong đã vượt xa nó rồi.
Nhạc Thính Phong châm biếm: “Đúng thế, đợi đến lúc thi xong, tao sẽ cho mày biết cái gì gọi là dọa người!”