Tinh thần của Du Dực đã phấn chấn lên một chút.
Ba của Mã Siêu Kiệt nhìn Du Dực: “Du tiên sinh, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, nếu hôm nay đổi lại thành con trai anh bị đánh, lẽ nào anh không tức giận sao? Anh nói xem việc này có phải là quá đáng lắm không?”
Từ đầu đến cuối hắn ta đều chỉ nói về Nhạc Thính Phong và Mã Siêu Kiệt, không hề nhắc tới Lộ Tu Triệt.
Hắn ta đã coi Du Dực là người hôm nay phải đối phó. Lộ Hướng Đông bỏ qua trước, vì hắn ta không muốn đắc tội với Lộ gia.
Lộ Hướng Đông nghe xong, lắc lắc đầu, con trai anh ta đâu, con trai anh ta chạy đi đâu rồi?
Những lời giáo viên khi nãy nói, anh ta đều nghe rất rõ, chính là con trai anh ta đánh mạnh nhất, Nhạc Thính Phong ngược lại đánh rất ít.
Du Dực gật đầu, nghiêm túc nói: “Vâng, có chút quá đáng nhỉ!”
Ba của Mã Siêu Kiệt thấy Du Dực là một người dễ xử lý, “Nếu là nói như vậy rồi, có phải nên để con trai anh...”
Hắn ta còn chưa nói hết đã bị tiếng thở dài của Du Dực cắt ngang.
Du Dực ngồi thẳng người, thở dài nói: “Nếu đổi lại là tôi, hà... lúc làm bài thi ai dám phá đám tôi, khiến tôi làm bài không tốt, hại tôi bị rớt mất bị trí số một thì ngay lúc đó tôi sẽ đánh cho người đó phải tìm răng khắp nền nhà, chứ sao còn phải đợi đến lúc hết giờ nữa?”
Du Dực vừa mở miệng, cứ thế nói thẳng khiến ba của Mã Siêu Kiệt chết lặng giương mắt mà nhìn.
Những lời này, là có ý gì?
Du Dực lắc đầu nói: “Thằng nhóc Nhạc Thính Phong này đã quá hiền lành rồi. Thật là, tôi nói cho anh biết, đàn ông con trai không thể như thế, hiền lành quá, dễ bị người khác bắt nạt!”
Lộ Hướng Đông ở bên cạnh gật đầu phối hợp: “Nói đúng đó, Thính Phong nhẫn nhịn quá giỏi rồi, thằng bé đó sau này chắc chắn sẽ bị chịu thiệt thòi rồi.”
Ba của Mã Siêu Kiệt muốn chửi bậy.
Chịu thiệt thòi, đánh người rồi còn chịu thiệt thòi à?
Làm cái trò gì thế, nói cả nửa ngày, cái người họ Du này, cùng với Lộ Hướng Đông chẳng phải là thứ tốt đẹp gì, lại còn chết không chịu nhận tội!
Du Dực nói với Lộ Hướng Đông: “Sau này tôi phải nói lại với nó, lần sau nếu còn gặp phải trường hợp như thế này thì đừng có khách sáo. Đợi cái gì mà đợi chứ, cho dù có đang thi, cũng nhất định không thể để thằng oắt đó sống sót lâu như thế được.”
Lộ Hướng Đông gật đầu: “Nói rất đúng, phải nên như thế, nếu không còn thật sự tưởng rằng con chúng ta dễ bắt nạt đó.”
Hai người kẻ tung người hứng, giống hệt như tấu nói vậy (tấu nói: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười).
Thầy hiệu trưởng nghe thấy nín thở không dám cười, ba của Mã Siêu Kiệt cũng nghe thấy hận một nỗi không thể tiến lên đánh nhau với bọn họ.
Hắn ta đanh mặt lại hỏi: “Du tiên sinh nói những lời này là có ý gì?”
Hắn ta thật không ngờ lại có một người có thể không biết xấu hổ mà nói ra những lời đó, Lộ Hướng Đông lại còn ở một bên giống hệt như một tên thuộc hạ, phối hợp với anh ta, cái người này rốt cuộc là từ đâu chui ra vậy?
Du Dực nhìn thầy hiệu trưởng, lại nhìn qua Lộ Hướng Đông: “Việc này... những lời tôi vừa nói, hai người đều có thể hiểu chứ?”
Lộ Hướng Đông gật đầu: “Nghe hiểu chứ, vô cùng hiểu.”
Anh ta cảm thấy ba của Mã Siêu Kiệt có lẽ sắp phát điên rồi, gặp phải một người biết dằn vặt người khác như Du Dực, anh nào có thể hoàn toàn nhượng bộ chứ.
Du Dưc mỉm cười: “Mã tiên sinh, tôi nói rõ ràng như vậy, sao anh lại nghe không ra nhỉ, là do khả năng hiểu của anh không tốt hay là... tai có vấn đề vậy? Nếu là vì tai có vấn đề vậy thì nên nhanh chóng đi kiểm tra đi, để tránh gặp phải vấn đề nghiêm trọng.”
Ba của Mã Siêu Kiệt cắn răng nói: “Tôi không nói với anh những việc như thế, con trai tôi bị đánh thành như vậy, chúng ta phải bàn bạc rõ ràng mới được.”
Du Dực gật đầu: “Nói chứ, chẳng phải nãy giờ đều đang nói sao?”
“Nhưng anh... những lời anh vừa nói đó rốt cuộc là có ý gì?”
Du Dực mỉm cười chầm chậm nói: “Ý của tôi là... may cho cậu ta vì người cậu ta gặp không phải tôi.”