Nhưng chỉ cần nghĩ đến mẹ cậu bị lão hồ ly Hạ An Lan quay cho đến con trai cũng không cần nữa, trong lòng cậu liền cực kỳ không thoải mái.
“Ai cao lên rồi?”
Ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nói trầm ấm thu hút.
Nhạc Thính Phong sững người, quay đầu lại đã thấy Hạ An Lan không biết đã bước vào nhà từ lúc nào, trên người khoác một bộ comple màu đen, nho nhã lịch thiệp, đúng là công tử một nhà trâm anh thế phiệt.
Khóe miệng Nhạc Thính Phong khẽ co giật, quay đầu lại không định để ý đến anh.
Tô Ngưng Mi nhìn thấy Hạ An Lan, lập tức để lộ một nụ cười vừa dịu dàng vừa e thẹn, cô nói: “Thính Phong cao lên rồi, anh đến mà xem, có phải cao hơn so với lần gặp trước không?”
Nhạc Thính Phong bĩu môi, hức, mẹ cậu đúng là hết thuốc chữa.
Chỉ cần Hạ An Lan ở đó, là trong mắt cô không có chỗ cho người khác nữa. Cứ nhìn vẻ mặt của cô lúc nãy khi Hạ An Lan bước vào, hai con ngươi sáng ngời lên. Llúc nhìn thấy con trai mình, sao chẳng thấy vui như vậy?
Nhạc Thính Phong thở dài, có ba dượng, là sẽ có ngay mẹ kế, câu nói đó quả không sai.
Tô Ngưng Mi bước đến, khoác tay Hạ An Lan một cách rất tự nhiên, rồi kéo anh về phía Nhạc Thính Phong, “Anh nhìn xem, có phải cao lên rồi không.”
Hạ An Lan đưa tay xoa đầu Nhạc Thính Phong: “Ừ, đúng là có cao hơn một chút, thân hình cũng tráng kiện hơn rồi.”
Nhạc Thính Phong quay đầu né tránh tay anh, có chút không vui.
Tô Ngưng Mi lắc lư con trai mình; “Thắng nhóc này, lịch sự một chút, có biết không? Vài ngày không gặp, không biết mở mồm chào ai à?”
Nhạc Thính Phong bĩu môi: “Lịch sự gì cơ, con chưa bao giờ biết lịch sự là gì.”
Khóe môi Tô Ngưng Mi khẽ giật: “Thằng nhỏ xấu tính…”
Cả nhà đều nhìn thấy thái độ của Nhạc Thính Phong với Hạ An Lan không được tốt, nhưng chẳng ai nói gì cả, bọn họ cảm thấy, thế là tốt lắm rồi, nhất là hai ông bà Hạ. Lần đầu tiên nhìn thấy có người mà con trai không trị nổi, thú vị quá ấy chứ!
Thanh Ti nhìn thấy Hạ An Lan rồi, bước đến gần: “Bác ơi… bác ơi, bác đến rồi sao không ôm Thanh Ti?”
Hạ An Lan vội vàng cúi người bế bổng Thanh Ti lên, “Sao bác lại quên được công chúa bé nhỏ của nhà mình?”
Rồi anh lần lượt thơm lên hai má cô bé: “Nói cho bác biết, con có nhớ bác không?”
“Có ạ, có ạ…” Thanh Ti ra sức gật đầu.
Trong lòng Nhạc Thính Phong hết sức chua xót, con nhỏ Thanh Ti này, ai cũng gần gũi thân thiết, còn để cho lão hồ ly Hạ An Lan thơm nữa, haizz, đau lòng quá!
“Đi nào, bác đưa con đi xem bác mua quà gì cho con.” Hạ An Lan bế Thanh Ti đi xem quà.
Nhạc Thính Phong ngăn lại: “Ăn cơm trước đã, hôm nay vốn đã về muộn rồi, ăn cơm đã rồi xem sau.”
Thanh Ti ôm lấy cánh tay Hạ An Lan: “Thế… chúng ta ăn cơm trước đã…”
Hạ An Lan gật đầu: “Được, ăn cơm đã, không thể để công chúa nhỏ bé của chúng ta đói bụng được.”
Nhạc Thính Phong trợn ngược mắt sau lưng anh, tại sao phải quay về chứ, cứ ở Hải Thành sống trong thế giới riêng của hai người là được rồi, sao lại quay về làm phiền những ngày tháng tốt đẹp của cậu và Thanh Ti.
Nhạc Thính Phong không vui, ngồi xuống, cầm đũa lên, nói với Thanh Ti: “Ăn nhanh lên, hôm nay hơi vội.”
Thanh Ti phát hiện ra Nhạc Thính Phong không được vui, cô bé gật đầu: “Vâng ạ…”
Hạ An Lan liếc nhìn Nhạc Thính Phong, nhếch mép, thằng nhỏ này, còn giở trò dỗi nữa.