Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 335: Chương 335: Mẹ cũng nhớ ba




Du Dực nghĩ rằng phải nhân lúc cô vẫn còn ngủ say ý thức chưa rõ ràng bắt cô đồng ý trước. Sau đó đợi cô tỉnh dậy và nghỉ ngơi khỏe rồi, sẽ trực tiếp đi đến cục dân chính. Đến lúc đó cho dù cô không muốn đi thì, he he, cô đã đồng ý rồi, sao có thể không đi được? Trước mặt con nhỏ, không thể nói lời không giữ lời được, sẽ để lại ảnh hưởng xấu cho tụi nhỏ, cho nên vẫn phải đi thôi! Nhiếp Thu Sính vẫn chưa mở mắt, xoay người qua một bên: “Đừng ồn... buồn ngủ...”

Du Dực vỗ nhẹ vai cô, vỗ về: “Không làm ồn em, buổi chiều đi nhé? Hôm nay thời tiết rất tốt, thích hợp để ra ngoài.”

Nhiếp Thu Sính vừa mệt vừa buồn ngủ, làm gì nghe thấy anh đang nói gì, bèn đáp đại một tiếng: “Ừ... “

Gian kế thực hiện thành công, khóe môi Du Dực lộ ra một nụ cười gian xảo, “Quyết định vậy nhé, em mau ngủ đi.”

Du Dực kéo chăn cho Nhiếp Thu Sính, nhìn những vết đỏ trên tay, trên cổ của cô, giống như những đóa hoa mai đầy phong tình phủ trên nền tuyết trắng, khiến tầm mắt anh không thể rời đi. Anh dường như không thể kiềm chế được mà cúi đầu hôn lên chúng.

Do không cẩn thận nên dùng lực hơi mạnh. Tiếng kêu nho nhỏ của Nhiếp Thu Sính khiến anh bừng tỉnh. Anh vội lùi người về sau, hít thở sâu, sau khi đắp chăn cho cô liền rời đi, anh không dám ở lại lâu trong phòng.

...

Bên ngoài, Thanh Ti đã làm vệ sinh xong, cô bé đang ngồi trên ghế bắt đầu ăn cháo: “Ba ơi, mau tới đây ăn nào.”

Du Dực cố gắng áp chế dục vọng trong lòng, anh cười nói: “Được... “

Trước đây anh rất khinh thường những gã đàn ông vừa nhìn thấy gái đẹp đã không đi nổi, anh cảm thấy sao có thể chỉ vì một chút sắc đẹp mà lại có thể không cất nổi bước chân. Nhưng hôm nay khi chuyện đó xảy ra trên người, anh mới hiểu suy nghĩ lúc đó của mình vô cùng ấu trĩ.

Trước đây anh không hề có cảm giác với sắc đẹp, đó là bởi vì những người phụ nữ đó không phải Nhiếp Thu Sính. Bây giờ sau khi anh đã nếm được mùi vị tuyệt vời này, đừng nói đến việc không đi được, anh thật sự rất muốn mang cô bên mình mọi lúc mọi nơi.

Du Dực thở dài một hơi, bản thân trước đây quả nhiên đã quá ngây thơ. Đàn ông chín chắn sẽ không thể rời khỏi được người phụ nữ sau lưng mình.

Thanh Ti nghiêng đầu hỏi: “Ba ơi, ba sao vậy?”

Lúc nãy là do Du Dực thở dài theo quán tính, anh giải thích: “Không sao, ba chỉ cảm thấy bản thân trước kia hình như... không đủ chín chắn, nhưng con cứ yên tâm, có mẹ con ở đây ba nhất định sẽ ngày càng chín chắn hơn.”

Thanh Ti nửa hiểu nửa không gật đầu: “Ba vẫn luôn rất tốt.”

Du Dực cưng chiều nói: “Sau này ba sẽ cố gắng làm tốt hơn nữa.”

“Vậy... ba cố lên!” Thanh Ti gắp một chiếc bánh quẩy để vào chén của Du Dực.

Du Dực xoa đầu Thanh Ti: “Con ăn nhiều lên, ba cứ cảm thấy cục cưng Thanh Ti nhà chúng ta vẫn còn gầy quá.”

Anh cảm thấy mấy ngày không gặp, không chỉ mặt Thanh Ti, mà ngay cả mặt Thu Sính cũng gầy đi không ít.”

Thanh Ti sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của mình: “Bởi vì ba không có ở nhà, nên mẹ và con đều ăn không ngon.”

Lời nói của Thanh Ti khiến Du Dực thấy vui trong lòng, có con gái tốt thật, rất tri kỷ, mỗi lần nói chuyện với Thanh Ti, Du Dực luôn cảm thấy ấm áp và cảm động.

“Sau này ba sẽ không đi đâu nữa, ngày ngày đều trong nhà.”

“Vâng, ba ở nhà là tốt nhất, mẹ cũng muốn ba ở nhà.”

Nhắc đến Nhiếp Thu Sính, Du Dực hỏi: “Đúng rồi, những ngày qua mẹ ở nhà, có phải mẹ đều không nghỉ ngơi được đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.