Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1197: Chương 1197: Mị lực nhân cách




Đây là câu mà Hạ An Lan từng nói với cậu, hôm nay cậu vứt cho hai người này.

Đúng là vấn đề vừa khôi hài vừa ngu xuẩn!

Chung sống với một người như thế nào, chuyện này không lẽ còn cần phải có thủ đoạn gì sao? Quan hệ của cậu với Lộ Tu Triệt vốn không được gọi là rất tốt, ngày mốt họ còn một trận đánh nhau nữa.

Nhưng, phải nói một câu, so với những học sinh ấu trĩ ngu xuẩn đó, cậu thích kiểu người như Lộ Tu Triệt hơn, ngược lại chung sống với cậu ấy tốt hơn.

Đại khái vì, cậu đã từng giống hệt như Lộ Tu Triệt hiện tại.

Nhạc Thính Phong sải bước rời đi. Cậu thật sự không còn chút kiên nhẫn nào để nói chuyện với hai người họ nữa.

Hai nam sinh đó nét mặt vẫn còn mơ hồ: “Mị lực nhân cách, đây là ý gì chứ?”

...

Đến bãi giữ xe, Nhạc Thính Phong nhìn thấy chiếc xe màu hồng của mình, vô cùng kinh ngạc, xe của cậu đã được ai đó rửa sạch, chà sạch bóng kin kít sáng lấp lánh, hơn nữa trên rổ xe phía trước còn có thêm hai đóa hoa nhỏ màu vàng.

Nhạc Thính Phong nhìn phía sau, nở nụ cười, chuyện này… chắc là mấy nam sinh bị đánh lúc sáng làm rồi.

Khá lắm, thành quả này, cậu rất thích.

Thanh Ti sau khi nhìn thấy chiếc xe kinh ngạc nói: “Sao lại có thêm hai đóa hoa vậy anh?”

Nhạc Thính Phong trả lời cô bé: “Không biết do ai cài thêm vào nữa, chắc do họ cảm thấy xe của chúng ta rất đẹp.”

Thanh Ti liên tục gật đầu: “Vâng ạ, vâng ạ, xe của chúng ta quả là rất đẹp.”

Nhạc Thính Phong chở Thanh Ti chạy khỏi trường tiểu học, đúng lúc nhìn thấy, chiếc xe hào hoa xa xỉ của Lộ Tu Triệt, chạy vút qua. Cậu cười cười, trước đây ở Nhạc gia lúc cậu không muốn tự đi, đều bảo tài tế đưa cậu đi.

Bây giờ cảm thấy, mỗi ngày giống như tất cả học sinh khác, chạy xe đạp đi học là lúc thoải mái, nhàn nhã nhất trong ngày.

Lộ Tu Triệt trên xe cũng nhìn thấy hai người, nét mặt cậu đau khổ hỏi: “Ba tôi tìm thầy dạy võ chưa?”

“Thiếu gia, tìm rồi, đang ở Lộ gia rồi ạ.”

Lộ Tu Triệt lấy lại tinh thần: “Có lợi hại không?”

Vệ sĩ gật đầu: “Lợi hại, Lộ tổng đích thân tìm cho cậu, là quán quân đấu vật tự do toàn quốc, còn có quán quân quyền anh, nghe nói là quyền vương cấp thế giới đó ạ.”

Lộ Tu Triệt sờ sờ cằm “Quán quân, nghe có vẻ rất lợi hại.”

“Đúng vậy, thiếu gia, đều rất lợi hại, đến lúc đó cậu chỉ cần học một vài chiêu nhỏ của họ, với trí thông minh của cậu, nhất định có thể trong thời gian ngắn sẽ học được, đảm bảo có thể đánh bại Nhạc Thính Phong.”

Trong lòng Lộ Tu Triệt cuối cùng cũng có chút mong đợi, nếu như thế, nghe ra có vẻ quả là rất tuyệt.

Nhưng... Nhạc Thính Phong, vừa nghĩ đến cậu ấy, trong lòng Lộ Tu Triệt đột nhiên càng lo lắng hơn.

“Ây, anh không hiểu Nhạc Thính Phong.” Thế nên không biết tên nhóc đó tàn bạo biết chừng nào!

“Đúng rồi, chuyện đó ba tôi đã làm xong chưa?”

Vệ sĩ vội vã nói: “Làm rồi, làm rồi, tối nay chắc sẽ đưa về nhà.”

Nhớ đến việc này trong lòng Lộ Tu Triệt cuối cùng cũng vui lên được một chút, cậu có hơi mong đợi, “Đi thôi, về nhà xem thử... ”

“Vâng!”

...

Gần tối, Du Dực trở về, vừa vào cửa anh chỉ nói với Thanh Ti hai câu, rồi vội kéo Nhiếp Thu Sính vào phòng.

Khoảng nửa tiếng sau, hai người bước ra. Nhạc Thính Phong nhìn họ một cái. Cậu phát hiện sắc mặt của Nhiếp Thu Sính không được tốt lắm, hơn nữa sâu trong ánh mắt còn có vẻ lo lắng.

Trong lòng Nhạc Thính Phong ít nhiều cũng có chút hiếu kỳ, tình cảm của Du Dực và Nhiếp Thu Sính tốt như thế, nghiêm túc mà nói, họ thật sự ân ái.

Du Dực vốn không nỡ làm việc gì có lỗi với Nhiếp Thu Sính, nhưng hôm nay chú ấy trở về rõ ràng có chuyện, không biết đã nói gì khiến Nhiếp Thu Sính lo lắng như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.