Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 607: Chương 607: Mi mi và thính phong đến rồi




Lên xe, Tô Ngưng Mi nói một địa chỉ cho tài xế biết. Tài xế biết nơi này, nhanh chóng khởi động xe xuất phát.

Nhạc Thính Phong vốn từ khi ngồi vào xe đã ngắm nghiền mắt, nghe thấy địa chỉ đó, lập tức hỏi: “Con nghe địa chỉ này sao chẳng giống địa chỉ nhà hàng thế?”

Xe đã trên đường đi, Tô Ngưng Mi nói: “Ai nói với con là đến nhà hàng ăn cơm. Chúng ta đến nhà một người bạn ăn cơm.”

Nhạc Thính Phong mặt lạnh lùng: “Sao lúc nãy mẹ không nói?”

Tô Ngưng Mi giả vờ như không hiểu: “Mẹ nói rồi mà, mẹ nói đi ăn cơm.”

“Nhưng mẹ không nói đến nhà bạn.”

Tô Ngưng Mi ra vẻ nghi ngờ: “Mẹ chưa nói sao?”

“Con muốn xuống xe, con không đi.” Nhạc Thính Phong rất không vui.

“Nói bậy bạ gì thế, cách đây rất gần sắp đến rồi, hơn nữa chỉ đến ăn bữa cơm. Đối phương là bác trai bác gái Hạ gia là bạn tốt của ông bà ngoại con. Trưởng bối ở đây, chúng ta nói sao cũng phải đến thăm một chút. Con trai ngoan, đừng gây sự, phối hợp chút đi.”

“Hừm...” Nhạc Thính Phong quay đầu không nhìn cô.

Tô Ngưng Mi cười nói: “Con trai, con trai, mẹ đâu có lừa con. Chúng ta đúng là chỉ đi ăn cơm tối thôi. Mấy ngày nay đều ăn ở ngoài con ăn chưa đủ sao? Nhưng mẹ thì ăn ngán quá rồi.”

Nhạc Thính Phong chớp mắt, điểm này đúng là không sai.

“Hỏi thăm hàn huyên đều là việc của người lớn, hôm nay con đi, chỉ là đến ăn cơm thôi.”

Tô Ngưng Mi dỗ dành một lúc, Nhạc Thính Phong mới miễn cưỡng đồng ý.

Đến nơi, Tô Ngưng Mi nhìn thấy xe của anh cô, nói: “Xe của cậu con, không sai, chính là ở đây rồi.”

Cô bảo tài xế về trước, sau đó chỉnh trang lại y phục, ấn chuông cửa.

Trong phòng khách, anh cả Tô gia đang nói chuyện với hai ông bà Hạ gia về những năm qua, những biến hóa trong nhà, còn nhắc đến, ba anh em nhà anh, tổng cộng có 6 đứa con, kết quả toàn là cháu trai, chẳng có đứa cháu gái nào.

Bà Hạ bùi ngùi nói: “Bất luận là cháu trai hay cháu gái đều được, đều là con cháu nhà mình. Trong nhà, phải có một đứa trẻ mới giống một ngôi nhà được.”

Trước đây, không có Tiểu Ái, không có Thanh Ti, bà Hạ cảm thấy trong nhà một năm bốn mùa đều u ám, vắng vẻ, dường như chẳng có chút sinh khí nào, chỉ có bà và người bạn già hai người đều sắp trở thành hai bức tượng gỗ luôn.

“Bác nói đúng, trong nhà phải có trẻ con mới giống một ngôi nhà. Nhưng mấy tiểu tử nhà cháu, thật sự rất ồn ào. Em gái cháu đặc biệt rất thích con gái. Tối hôm qua, chắc đã nhìn thấy Thanh Ti, cứ nhớ mãi không quên...”

Mãi nói mãi nói, chuông cửa đột nhiên reo lên, anh cả Tô gia cười nói: “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến. Nhất định là Mi Mi và Thính Phong đến, để cháu mở cửa.”

Anh cả Tô gia mở cửa, quả nhiên ngoài cửa chính là Tô Ngưng Mi và Nhạc Thính Phong.

“Anh biết ngay là hai người, mau vào đi.”

Tô Ngưng Mi kéo Nhạc Thính Phong vào, cô vừa vào đã nhìn thấy hai ông bà Hạ gia, cười nói: “Bác trai, bác gái, hai bác còn nhớ cháu không? Cháu là Mi Mi đây.”

Mắt của bà Hạ híp lại: “Đương nhiên là nhớ, năm đó khi chúng ta rời đi, cháu đã 10 tuổi rồi. Thoáng cái đã nhiều năm trôi qua rồi, giờ cháu đã là mẹ người ta rồi.”

Tô Ngưng Mi kéo Nhạc Thính Phong đến bảo: “Đây là tiểu tử thối nhà cháu, chẳng nghe lời chút nào cả, cả ngày toàn gây sự với cháu.”

“Thính Phong, đây là ông Hạ, bà Hạ.”

Nhạc Thính Phong trước mặt người lớn đã thu lại dáng vẻ kiêu ngạo, đứng đó lễ phép, cung kính nói: “Ông Hạ, bà Hạ, cháu là Nhạc Thính Phong.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.