Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1252: Chương 1252: Mình vẫn chỉ hợp ăn chơi trác táng




“Chắc sẽ không còn ai sống tệ hơn cậu nữa, cho nên, trong tương lai, khi mà cậu có em trai và nó được đưa về nhà họ Lộ, so với cậu thì ba cậu nhất định sẽ thích đứa con ngoan ngoãn hơn. Nếu nó có thể hiểu chuyện hơn nữa thì… cái nhà nhà này sẽ không còn chỗ cho cậu dung thân đâu.”

Mấy lời này của Nhạc Thính Phong làm Lộ Tu Triệt không khỏi hoảng hốt.

Từng câu từng chữ cậu ta nói ra đều chọc đúng vào điểm yếu của cậu.

Tuy rằng bây giờ chưa có thằng nhóc nào chạy tới nhà này tranh giành với cậu, nhưng ai mà nói trước được tương lai sẽ thế nào chứ?

Lộ Tu Triệt vô ý thức siết chặt nắm tay.

Sau một lát, cậu cố gắng nở nụ cười: “Cậu đừng làm tôi sợ nữa đi, tôi cũng không tin, sau này… chuyện sau này còn chưa xảy ra, không nên tự dọa bản thân làm gì.”

Nhạc Thính Phong gật đầu: “Đúng, còn chưa xảy ra, nhưng nó mà xảy ra rồi thì cũng đã muộn.”

“Tôi biết rồi, tôi sẽ nghĩ lại.”

Nhạc Thính Phong biết Lộ Tu Triệt đã nghe lọt tai rồi, nhưng cậu ta có thể thay đổi hay không thì cũng chưa biết được.

Cậu nói: “Tôi về đây, cậu vào đi.”

“Ờ…”

Rất khó bắt xe từ nhà họ Lộ nên Nhạc Thính Phong đành ngồi xe riêng của họ về.

Trước khi đóng cửa xe cho cậu, Lộ Tu Triệt còn nói: “Nhạc Thính Phong, cảm ơn cậu.”

Nhạc Thính Phong mỉm cười, vẫy vẫy tay với cậu.

Cậu cảm thấy tên này không phải người xấu, rất giống mình nên mới không nhịn được mà nhắc nhở cậu ta một lần.

Lộ Tu Triệt này mà không gặp kích thích thì sẽ không thay đổi được.

Đương nhiên, Nhạc Thính Phong cũng không trông cậy vào mấy lời của mình có thể làm Lộ Tu Triệt nhìn ra vấn đề, cậu chỉ muốn nói với cậu ta, để trong lòng cậu ta cũng có ít nhiều chuẩn bị.

Lộ Tu Triệt đứng ở cửa, xe chở Nhạc Thính Phong đi rồi mà cậu cũng vẫn không động đậy.

Vệ sĩ đi tới: “Thiếu gia, vào nhà thôi.”

“Ừm…” Lộ Tu Triệt lên tiếng, vẫn không nhúc nhích, hỏi: “Anh cũng cảm thấy tôi rất tệ đúng không?”

Vệ sĩ sửng sốt một chút: “Thiếu gia… Cậu, cậu nói cái gì thế, sao cậu là rất tệ được chứ? Nếu cậu mà còn tệ thì chúng tôi tính là gì?”

Lộ Tu Triệt trợn trắng mắt với gã ta: “Xem ra là đúng rồi!”

Vệ sĩ vội vã lắc đầu: “Thiếu gia, không phải đâu, cậu rất ưu tú… Cực kỳ ưu tú…”

Lộ Tu Triệt hỏi gã: “Được rồi, vậy tôi hỏi anh, bản thiếu gia đây ưu tú ở mặt nào, anh nói tôi nghe xem?”

“Cậu… cậu…” Vệ sĩ ấp úng hồi lâu mới nói được: “Chơi game cực kỳ giỏi.”

Lộ Tu Triệt cười váng lên: “Ừ, đúng là trước kia tôi giỏi thật, nhưng từ sau khi quen Nhạc Thính Phong, trò tôi giỏi nhất cũng đều thua thê thảm.”

“Thiếu gia, không phải đâu, không phải đâu…”

Lộ Tu Triệt không để ý tới gã nữa, xoay người đi vào nhà, trong đầu lúc này toàn là lời nói của Nhạc Thính Phong.

Về tới phòng, Lộ Tu Triệt đóng cửa lại, nằm xuống tấm thảm lông dê mềm mại, cậu bất động, ngẩn người.

Qua một giờ, Lộ Tu Triệt liền đứng dậy, lục lọi lấy sách giáo khoa của mình ra.

Sách của cậu hoàn toàn mới tinh, chẳng có gì, một chữ viết cũng không có.

Lộ Tu Triệt mở trang thứ nhất ra, sau đó…

Mười phút sau, cậu nằm lăn ra thảm ngủ luôn.

Đến lúc tỉnh lại, trời đã tối, Lộ Tu Triệt lau nước miếng chảy bên mép, đá văng sách giáo khoa đi.

Cậu lẩm bẩm: “Xem ra không phải ai cũng thích hợp học hành, mình thích hợp sống phóng túng hơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.