Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1758: Chương 1758: Mỗi ngày con đều cảm thấy có lỗi




Dư Viễn Phàm liên tục gọi ba, ánh mắt cậu nhìn Lộ Hướng Đông vô cùng cuồng nhiệt.

Lộ Hướng Đông không nói gì, bởi vì hắn cũng không biết nên nói cái gì, đứa trẻ này, cảm giác hoàn toàn không giống với lúc mới gặp.

“Ba, sao ba không nói lời nào? Chẳng lẽ ba không định cứu con ra ngoài sao.Con chính là con trai ba đó?” Dư Viễn Phàm thấy Lộ Hướng Đông không nói lời nào, trong lòng cuống lên.

“Đúng, cậu là con trai của tôi, nhưng lúc cậu hạ độc, cậu có nghĩ tới chuyện tôi cũng là con trai của ông nội cậu không hả?”

Lộ Hướng Đông đối với Dư Viễn Phàm có thể nói là vô cùng thất vọng. Việc đầu tiên mà thằng bé nhìn thấy hắn không phải là hỏi xem tình hình ông cụ ở trong bệnh viện như thế nào, mà lại chỉ một mực thúc giục hắn cứu nó ra ngoài.

Lộ Hướng Đông cho dù có hồ đồ ngàn vạn lần, nhưng hắn cũng có một ngày không hồ đồ. Mặc kệ ba hắn từng đánh hắn mắng hắn nhiều thế nào, hắn cũng chưa từng hận ba mình.

Đương nhiên, hắn cũng có lúc tức giận, cũng cảm thấy ông cụ là loại người bảo thủ, không nghĩ cho hắn dù chỉ một chút.

Nhưng hắn chưa từng thống hận ba mình. Ông cụ xảy ra chuyện, trong lòng hắn lo lắng hỗn loạn, cũng không ít hơn so với bà Lộ.

Dư Viễn Phàm sốt ruột nói: “Ba, con vừa mới nói đó thôi, con biết là mình sai rồi, con thật sự hối hận mà, con không nên nghe lời mẹ, nhưng mà… ba cũng nghĩ lại xem, con sống cùng mẹ bao năm nay, nếu con không nghe lời thì nhất định mẹ sẽ đánh con, không cho con ăn. Ba, con biết làm sao bây giờ? Người ba cần trách mắng không phải là con, ba có hận thì hận mẹ con đi!”

Chuyện tới lúc này, Dư Viễn Phàm đã sớm không còn cố kỵ nữa. Cậu đem tất cả trách nhiệm lẫn oan ức đều đổ hết lên đầu Dư Mộng Nhân. Dù sao cậu vẫn còn là trẻ con, lời cậu nói người ta cũng tin tưởng.

Dư Viễn Phàm khóc nói: “Nếu không phải do bà ấy, con sao có thể đi hại ông nội? Huống chi… Lúc trước bà ấy cho con thuốc, nhưng cũng không hề nói gì. Nếu con biết thuốc đó có thể hại tính mạng ông nội, con cũng không dám làm đâu.”

Lộ Hướng Đông hồ nghi: “Con thật sự không biết?”

Dư Viễn Phàm liên tục gật đầu: “Đúng vậy, con không biết, con hoàn toàn không biết. Con nghe mẹ nói ông nội là chướng ngại ngăn trở chúng con bước vào nhà họ Lộ, chỉ cần không có ông nội ngăn cản, bà ấy có biện pháp để ba đưa chúng con vào nhà. Thuốc đó sẽ chỉ làm cho ông nội hôn mê một thời gian thôi. Đúng, đúng là bà ấy nói như vậy, bà ấy nói chỉ hôn mê một thời gian, không chết được. Trong lúc ông nội hôn mê, bà ấy nói ba sẽ đón chúng con về, thật là bà ấy đã nói thế.”

Nếu Dư Mộng Nhân nghe được lời này của Dư Viễn Phàm, phỏng chừng không nói hai lời liền bóp chết cậu.

Lộ Hướng Đông không nói gì, hắn suy nghĩ lời cảnh sát nói.

Cảnh sát nói rất rõ ràng, Dư Viễn Phàm đã biết thuốc đó có thể gây nguy hiểm tính mạng. Hơn nữa trong bản khẩu cung của Dư Viễn Phàm mà hắn đã xem, chính nó cũng đã thừa nhận là Dư Mộng Nhân xui khiến nó đi giết người, nó cũng biết rằng thuốc đó có thể lấy mạng ông cụ.

Thế nhưng bây giờ, Dư Viễn Phàm lại nói với hắn là nó không biết.

Lúc này giữa Dư Viễn Phàm và cảnh sát, Lộ Hướng Đông lựa chọn tin tưởng người sau, đồng thời càng thất vọng hơn đối với Dư Viễn Phàm. Đứa trẻ này, nó đã không còn là đứa trẻ đơn thuần nữa, trong lòng nó đã sớm không có sự đơn thuần mà trẻ con nên có nữa. Lời nói từ miệng nó, hắn còn có thể tin tưởng được sao?

“Tiểu Phàm, con thật sự biết lỗi rồi sao?” Lộ Hướng Đông sau khi trầm mặc một lúc, hỏi một câu như vậy.”

Dư Viễn Phàm gật đầu: “Con đương nhiên biết lỗi rồi. Mấy ngày nay, mỗi ngày con đều biết lỗi của mình, mỗi ngày đều hối hận, mỗi ngày con đều cầu mong cho ông nội có thể vô sự, có thể bình an xuất viện.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.