Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1030: Chương 1030: Một lũ phế vật, một thằng nhãi cũng giải quyết không xong




Đêm đã khuya, mưa rơi không ngừng, chính vào đêm tối như vậy, dường như càng ẩn giấu nhiều bí mật mà rất nhiều người không biết.

Người đứng trước cửa sổ, dáng vẻ đã hơi khom khon, nhưng giọng bà ấy nói chuyện, lại tràn đầy trung khí, mắng người chẳng thua kém những người trẻ tuổi chút nào, mắng những người còn lại trong phòng một cách thê thảm, không có ai dám nói tiếng nào.

Cuối cùng một tay bà đập lên bàn thủy tinh, quát mắng: “Lại không thành công, một lũ phế vật. Ngay cả một tiểu tử thối hỉ mũi chưa sạch cũng không xử lý được, cần các ngươi để làm gì, chi bằng nuôi một bầy chó còn hơn.”

Người trong phòng cúi đầu không dám phản bác, “Phu nhân, chuyện này chúng tôi cũng không ngờ đến, thằng tiểu tử thối đó lại khôn ngoan như vậy, lại có thể… tìm cảnh sát thoát thân. Bọn cảnh sát này cũng thật đáng ghét, xuất hiện quá đúng lúc, thế nên, chúng tôi mới...”

“Thế nên cái gì, các cậu tưởng bọn cảnh sát đó xuất hiện thật sự là trùng hợp sao? Các cậu cho rằng Hạ An Lan sau khi trải qua những chuyện đó, sẽ hoàn toàn không có phòng bị sao, để con trai của hắn tự mình về nhà để rơi vào nguy hiểm à? Hắn quả là có bản lĩnh, đến Lạc Thành, cả cảnh sát của Lạc Thành cũng tùy hắn sử dụng.”

Người trong phòng gật đầu liên tục, dù sao lúc này bà ấy nói gì cũng đều đúng, thân làm thuộc hạ, không có tư cách nói gì khác.

Hắn lí nhí hỏi: “Ý bà nói, cảnh sát đã cấu kết sẵn với Hạ An Lan sao? ”

“Nếu không cậu tưởng thế nào, một lũ phế vật vô dụng, bị người ta lợi dụng để rèn luyện tiểu tử đó mà các cậu chẳng một ai nhận ra.”

Kẻ bị giáo huấn thấp giọng nói: “Phu nhân, bà nói xem tên Hạ An Lan này lợi hại như thế, chúng ta muốn thành công, chẳng phải là rất khó sao? Còn có cái tên Nhạc Bằng Trình đó, hắn ở trong Cục Cảnh Sát, đã trở thành một đứa bé ngoan. Hắn đã nói, chỉ cần thả hắn ra ngoài, điều kiện gì hắn cũng đồng ý, tiền của Nhạc gia một đồng hắn cũng không cần, vợ con hắn hoàn toàn không cần, chỉ cần có thể để hắn ra ngoài là được!”

“Hừm, một tên phế vật.”

“Là phế vật, phế vật...” Hắn thật sự đang nghĩ, trong lòng bà tất cả mọi người đều là phế vật, chỉ có bà là không phải thôi!

Thật ra nếu nói thật, bà mới là phế vật, tuổi tác đã cao như thế rồi, còn cho rằng bản thân có thể sống thêm mấy năm chứ, giành địa vị giang hồ gì với người trẻ tuổi bọn họ chứ?

Cả ngày mắng cái này mắng cái kia, có bản lĩnh thì bà tự đi mà làm, bà đi mà bắt cái tên tiểu tử thối đó trở về?

“Vậy hai người đó thì sao?”

Tên bị giáo huấn sững người một lúc cũng không hiểu rốt cuộc bà ấy đang hỏi ai, không lẽ là hai tên quỷ xui xẻo chiều nay bắt cóc không thành còn bị bắt đó sao?

Hắn do dự một lúc, dứt khoát nói ra hết.

“Cái tên ban sáng tông vào xe Hạ An Lan đã không chịu nổi nữa sắp khai rồi. Hai tên buổi chiều này, chắc cũng cố nhịn đến sáng mai, tiến trình ở Lạc Thành rất nghiêm ngặt, thẩm vấn cũng rất bài bản.”

Bà lão trước cửa sổ trầm tư một lúc không nói gì, rất lâu sau bà nói: “Bọn chúng đều là những quân cờ không quan trọng, sống chết đều không sao. Quan trọng là... nghĩ cách cứu Nhạc Bằng Trình ra, người này tôi còn có thể lợi dụng.”

Tên bị giáo huấn khó xử: “Nhưng, Hạ An Lan không mở miệng, ai dám thả Nhạc Bằng Trình ra chứ? Bà không biết Cục trưởng Lý của Cục Cảnh Sát nịnh bợ Hạ An Lan thế nào đâu, còn cung kính hơn cả đối với cha nuôi của hắn. Bây giờ, dù cho thị trưởng của thành phố này nói cũng không bằng sai bảo của Hạ An Lan. Tôi cũng thật sự phiền não không hiểu, cái tên cục trưởng đó sao lại cung kính bợ đỡ thị trưởng của một thành phố khác nhiều như vậy. Không lẽ sau này, Hạ An Lan sẽ đến thành phố chúng ta làm quan không bằng?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.