Nhạc Thính Phong sửng sốt, tên này lại ôm cậu?
Cậu đẩy Lộ Tu Triệt ra: “Cậu làm sao thế?”
“Một ngày không gặp rồi, tôi rất nhớ cậu.”
Lộ Tu Triệt cười gian, kỳ thực trong lòng cậu đang nghĩ: cậu cho là tôi thích ôm cậu lắm sao, còn không phải vì nhìn thấy cậu, vết thương trên mặt tôi lập tức đau nhức, không thể ôm em gái cậu nên đành ôm cậu thôi.
Cậu lẳng lặng nhìn Thanh Ti, thấy cô bé ngửa đầu nhìn mình, nhất thời tâm tình vui sướng, vẫy vẫy tay với Thanh Ti.
Thanh Ti mỉm cười, vành mắt cong lên, gương mặt tươi rói, lúc cười rộ lên chẳng khác nào nụ hoa hé nở, trông rất xinh. Lộ Tu Triệt nhìn mà không chớp mắt.
Quả thực, em gái của Nhạc Thính Phong cười rất xinh, khác xa với mấy đứa con gái bên ngoài của lão ba cậu.
Lần đầu tiên thấy Thanh Ti, cậu đã rất thích cô bé này, bây giờ càng nhìn lại càng thấy đáng yêu.
Nhạc Thính Phong thấy ánh mắt Lộ Tu Triệt cứ dán chặt vào Thanh Ti thì nhấc chân đá cậu ta: “Nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn nữa là tôi móc mắt cậu ra đó.”
Lộ Tu Triệt vội quay đầu đi, “Khụ khụ… Thế thì chúng ta vào đi thôi.”
Cậu gãi gãi mũi, Nhạc Thính Phong bảo vệ đứa em gái này quá kỹ rồi, còn không cho người ta nhìn một cái. Cô bé xinh xắn như thế không phải là để người khác nhìn sao? Xem xung quanh đi, ai đi qua mà chẳng nhìn? Tại sao lại không cho cậu nhìn chứ?
Du Dực ôm lấy Nhiếp Thu Sính đi đến, “Được rồi, đi vào đi, đưa Thanh Ti vào xem thích chơi gì.”
Lộ Tu Triệt nghe thấy thế mới vội quay đầu nhìn. Lúc này cậu mới nhìn thấy Du Dực và Nhiếp Thu Sính, nhất thời cảm thấy vô cùng xấu hổ, sao lại không nhìn ra ba mẹ của người ta chứ.
Cậu vội vàng đứng thẳng, hướng về phía hai người Du Dực chào: “Chào chú, chào dì, cháu là Lộ Tu Triệt.”
Nhiếp Thu Sính nhìn cậu cười, thấy trên vết thương trên mặt cậu thì không nhịn được hỏi: “Sao mặt cháu lại bị thương nữa rồi?”
Lần trước gặp Lộ Tu Triệt, mắt trái của cậu sưng lên, hôm nay gặp vẫn lại thấy nó sưng lên.
Lộ Tu Triệt sờ vết thương trên mặt: “A… Ba cháu mời võ sư về giúp cháu rèn luyện sức khỏe, cho nên khó tránh khỏi ngộ thương… Không sao đâu ạ, vết thương nhỏ mà…”
Nhạc Thính Phong đứng bên cạnh, nói: “Vậy thì cậu quá bất cẩn rồi. Mà võ sư dạy cậu cũng chẳng có trách nhiệm gì hết, sao lại để đệ tử tự làm mình bị thương chứ?”
Lộ Tu Triệt tức tới đau cả răng, tên khốn này còn có mặt mũi nói vậy à?
Cậu tức tới nghiến chặt răng, nhưng sau đó vẫn phải nói: “Ha ha, đúng thế, tôi thấy hai người đó dạy cũng chẳng ra sao, đang định thay đổi.”
Du Dực là lão cáo già, sao có thể không nhìn thấy vấn đề giữa hai thằng nhóc này chứ, nhưng mấy đứa trẻ ranh cãi nhau ầm ĩ vốn cũng là chuyện bình thường.
Anh chỉ nói: “Đi đi, mau vào đi.”
Đoàn người đi vào. Nhiếp Thu Sính không thể đi chơi cùng bọn trẻ, hôm nay cô cũng không định đi, nhưng Du Dực cảm thấy cuối tuần để bà xã ở nhà đợi một mình cũng không được nên mới đưa cô cùng tới.
Công viên trò chơi tuy rằng đông đúc nhưng còn có anh đi theo, chắc chắn có thể bảo vệ được cô.
Về phần mấy đứa trẻ, có Nhạc Thính Phong ở đây, thằng nhóc chăm sóc cho Thanh Ti là được, hơn nữa hôm nay còn có cả Lộ Tu Triệt.
Du Dực và Nhiếp Thu Sính ngồi trong một quán café ngoài trời nghỉ ngơi, để ba đứa trẻ tự mình lựa chọn trò chơi. Anh cũng chẳng dặn dò gì vì biết Nhạc Thính Phong sẽ làm tốt.
Anh chỉ nói với mấy đứa: “Đi đi, nửa tiếng quay lại đây một lần.”