Chứng nhận tử vong?
Sau khi nghe thấy bốn chữ đó, Nhạc Bằng Trình sợ hãi nhìn Hạ An Lan chằng khác gì nhìn thấy quái vật.
Hắn gần như không dám tin rằng những lời đó lại được nói ra từ miệng một thị trưởng.
Toàn thân Nhạc Bằng Trình lạnh toát như bị đóng băng vậy, cơ mặt hắn cứng đơ không động đậy được.
Hạ An Lan vẫn đang cười, nụ cười vô cùng ấm áp, khiến người ta không hề thấy phản cảm chút nào, thế nhưng, Nhạc Bằng Trình lại thấy rằng có lẽ đó là nụ cười đáng sợ nhất mà hắn nhìn thấy trong đời. Cái gọi là nụ cười bọc dao, có lẽ không đủ để hình dung một phần mười khoảnh khắc đó.
Nhạc Bằng Trình không dám tưởng tượng, một người đàn ông có nụ cười ấm áp nhường ấy, sao lại có thế nói như vậy.
Đúng vậy, nếu như Hạ An Lan muốn kết hôn với Tô Ngưng Mi, thì trừ khi bọn họ ly hôn ra, khả năng duy nhất khiến hai người họ có thể kết hôn được, chính là hắn đã chết, Tô Ngưng Mi trở thành góa phụ, là có thể tái giá rồi!
Nhạc Bằng Trình cảm thấy các khớp xương từ đầu đến chân hắn đều đang run lên, run lên cầm cập.
Ánh mắt của Hạ An Lan ấm áp, nhìn thì có vẻ rất cởi mở dễ gần, nhưng ánh mắt đó dừng lại trên người Nhạc Bằng Trình, lại khiến hắn cảm thấy, như đang có một con dao đâm xuyên qua hắn, đang hút hết máu của hắn.
Cuối cùng Nhạc Bằng Trình cũng hiểu ra rằng, tại sao, rõ ràng hắn quay trở lại để bắt quả tang vụng trộm, nhưng hai người mà hắn muốn bắt ấy chẳng ai sợ cả, bọn họ cơ bản không hãi hắn.
Hóa ra sớm đã có kế hoạch rồi.
Những lời của Hạ An Lan khiến Nhạc Bằng Trình cuối cùng cũng hiểu, bắt đầu từ giờ phút hắn bước xuống máy bay, hắn vĩnh viễn không thể kiểm soát tất cả mọi chuyện xảy đến với mình.
Bị đánh bị bắt, thậm chí đến cả người hét giá trên trời bảo lãnh hắn ra khỏi đồn cảnh sát, có lẽ đều là do Hạ An Lan sắp đặt. Hắn là thị trưởng, ở trong nước, hắn có thể một tay che lấp bầu trời, những điều đó đối với hắn chỉ dễ như chở bàn tay.
Tiêc rằng đến giờ hắn mới hiểu ra!
Trước đây, đối với Hạ An Lan, Nhạc Bằng Trình chỉ hận chứ không sợ, nhưng bây giờ chỉ toàn là sợ hãi, một nỗi sợ hãi sâu sắc.
Nỗi sợ hãi mà Hạ An Lan đem lại cho hắn, rõ ràng còn đáng sợ hơn nhiều so với khi bị giam trong đồn cảnh sát ở thủ đô, bị hành hạ không được ăn, không được uống, không được nghỉ ngơi.
Nếu như bây giờ Nhạc Bằng Trình được rửa mặt sạch sẽ, Hạ An Lan và Nhạc Thính Phong nhất định sẽ nhìn thấy giờ đây mặt hắn trắng tát mét đến mức nào.
Một lúc lâu sau, Nhạc Bằng Trình mới tìm lại được giọng nói của chính mình.
“Anh… anh, tôi ở thủ đô, bị vu khống là gián điệp là do anh làm đúng không?”
Giọng nói của Nhạc Bằng Trình run rẩy, yếu ớt, từ trong giọng nó của hắn có thể cảm nhận được giờ đây hắn đang khiếp sợ đến mức nào.
Hạ An Lan gật đầu: “Có thể coi là thế!”
Em gái anh bảo em rể làm thế, cũng có thể coi là anh làm, dù sao cũng là người một nhà, hơn nữa đều là để giúp anh.
“Thế…thế, người … bảo lãnh cho tôi… cũng là do anh sắp đặt… sao?”
Hạ An Lan gật đầu: “Là tôi.”
“Anh… anh… hèn hạ…” Ngón tay Nhạc Bằng Trình run rẩy chỉ vào Hạ An Lan. Hắn đã không nghĩ ra được còn có thể nói gì nữa, hắn cũng không dám nói với anh những lời quá đáng, hắn sợ.
Hắn sợ Hạ An Lan sẽ làm cho hắn một tờ giấy chứng minh tử vong thật, hắn không hề muốn chết, hắn vẫn còn muốn sống tiếp, hắn vẫn chưa sống đủ.
Hạ An Lan cười nói: “Anh đừng vội vàng chỉ trích, anh vẫn còn chưa biết hết đâu, còn cả chuyện sau đó, anh bị móc túi ở ga tàu, hành lý bị cướp sạch, đều do tôi làm cả. Sao, có cảm thấy bất ngờ không, mới chỉ về nước có vài ngày, đã thú vị như vậy rồi?”
Nhạc Bằng Trình…
Sau khi nghe Hạ An Lan nói xong, đừng nói ánh mắt Nhạc Bằng Trình nhìn anh đã thay đổi, ngay cả Nhạc Thính Phong cũng phải lắc đầu, quá tàn nhẫn.