Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1422: Chương 1422: Mùi vị hạnh phúc đó bất kỳ nơi nào cũng không có được




Thanh Ti vui vẻ chạy nhào ra: “Ba là tốt nhất, con muốn vị dâu tây.”

“Đây của con, mùi vị mà con thích, sao ba có thể quên được.”

Lộ Tu Triệt lấy cốc trà sữa hương vani, hốc mắt bỗng nhiên cay cay. Ba cậu chưa từng mua cho cậu cốc trà sữa nào cả.

Bỗng nhiên đỉnh đầu bị người ta vỗ vỗ: “Đừng đứng ngây ra đó, về nhà ăn cơm thôi, tối nay nhà ta ăn lẩu, chỉ đợi các con về thôi.”

Lộ Tu Triệt phản ứng lại, vội vã gật đầu: “Dạ, vâng... ”

Cậu không ngờ Du Dực lại bảo cậu về nhà cùng ăn cơm. Cậu còn tưởng chú ấy sẽ đưa cậu về nhà nữa, dù sao, trời cũng không còn sớm nữa.

Lộ Tu Triệt cùng ngồi xe của Du Dực về nhà ăn ké, nên bảo vệ sĩ về trước, lát nữa hẵng đến đón cậu.

Vệ sĩ hỏi: “Thiếu gia, cậu... Không về nhà sao? Lỡ như tiên sinh ngài ấy... ”

Du Dực liền nói một câu: “Yên tâm đi, bây giờ ông ấy không ở nhà.”

Vệ sĩ và Lộ Tu Triệt đều kinh ngạc nhìn anh: “Ngài... Sao ngài biết.”

Du Dực cười nói: “Tôi biết xem bói mà.”

Anh không muốn nói cho Lộ Tu Triệt biết ba cậu giờ đang ở bên cạnh người phụ nữ khác.

Nhạc Thính Phong nhìn Du Dực một cái, cậu cảm thấy, chắc chắn không đơn giản như vậy.

Lúc rời khỏi bãi đậu xe, Du Dực còn đưa mắt nhìn lướt qua, vị trí xe của Lộ Hướng Đông, nhìn thấy vẫn đang còn đậu ở đó, khóe môi anh lộ ra một nụ cười có chút quỷ dị, nụ cười này, đúng lúc bị Nhạc Thính Phong nhìn thấy.

Nhạc Thính Phong cảm thấy sau lưng lạnh toát, cậu nghĩ thầm, không biết kẻ nào lại gặp xui xẻo rồi.

...

Mùa đông ở thủ đô quả là rất lạnh, dự báo thời tiết nói, gần đây lại có một đợt khí lạnh tràn về, mấy hôm nay nhiệt độ sẽ liên tục giảm xuống.

Xuống xe, Nhạc Thính Phong nắm tay Thanh Ti vội vã chạy vào phòng khách.

Nhiếp Thu Sính nhìn họ cười nói: “Các con về thật đúng lúc, đồ ăn đã chuẩn bị xong hết rồi, nồi lẩu cũng đã mở, bây giờ vừa hay có thể ăn rồi.”

Ba đứa trẻ hoan hô chạy về phía bàn ăn, còn chưa kịp ngồi xuống đã bị Nhiếp Thu Sính ngăn lại: “Bây giờ còn chưa ăn được, đi rửa tay trước đã, đi mau, đi mau... ”

Nhạc Thính Phong vội kéo tay Thanh Ti chạy đi rửa tay, Lộ Tu Triệt hét với theo: “Hai người các cậu đợi tớ với... ”

Bà Hạ cười nói: “Bọn trẻ vừa về, trong nhà liền náo nhiệt hẳn lên.”

Nhiếp Thu Sính cười nói: “Đúng vậy, mấy đứa trẻ vừa đi, trong nhà liền lập tức yên tĩnh hẳn.”

Ba đứa nhanh chóng rửa tay rồi ngoan ngoãn chạy đến ngồi, cầm đũa lên gào khóc đòi ăn.

Lộ Tu Triệt tuy vừa cùng Nhạc Thính Phong ăn lẩu cách đó không bao lâu, nhưng lần này hoàn toàn khác hẳn, lẩu ở nhà tuy không chỉnh chu như ở ngoài nhà hàng, nhưng, cậu cảm thấy, còn ngon hơn nhà hàng lần trước nhiều.

Mỗi một miếng đều rất ấm áp, mùi vị hạnh phúc này, bất kỳ nơi nào cũng không có được.

Lộ Tu Triệt ăn uống vui vẻ, cậu đâu biết ba mình bây giờ đang vô cùng bực tức ở bãi đậu xe.

Vì xe của ông ấy đã xảy ra vấn đề.

Đã hơn 10 giờ tối, ăn cơm xong, mua đồ xong, hắn và người phụ nữ đó đến bãi đậu xe, nhìn thấy xe của mình, Lộ Hướng Đông đã trợn tròn mắt, nếu không phải có biển số xe, hắn thật sự không dám tin đó chính là xe của hắn.

Bốn bánh xe đều chẳng còn chút hơi nào, bên dưới còn chảy dầu khắp mặt đất, thân xe càng thảm đến mức không nỡ nhìn, bị rạch đến nát bét.

“Đây... Đây là chuyện gì vậy?”

Lộ Hướng Đông không nói gì, sắc mặt vô cùng khó coi, hắn đưa mắt nhìn xung quanh, xe bên cạnh đều chẳng có chiếc nào bị thế cả, chỉ có xe hắn là bị người ta phá ra như thế.

“Hướng Đông, bây giờ chúng ta phải làm sao? Anh nói xem ai mà thất đức như vậy, phá xe chúng ta thành ra như thế?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.