Cậu còn chưa nói xong đã bị Tô Trảm xách lên, “Nếu em còn dám nói nhảm nữa, tối nay sẽ kêu Tam thúc đưa em về quê ngay, em có tin không?”
Cả người Tô Tiểu Lục bị treo ở trên không, cổ bị siết lấy, hô hấp hơi khó khăn. Cậu nhóc lắc đầu, khóc, “Đừng mà, đừng mà, em không về, em muốn ở đây chơi với Thanh Ti…”
“Vậy thì đừng có nói nhảm nữa!”
Muốn cưới Thanh Ti, chán sống hả, có tin nếu lúc này Tô Trảm bỏ cậu ta xuống đất, thì một giây sau Nhạc Thính Phong sẽ nhào tới xử đẹp cậu ta không hả.
Tô Trảm nhìn Nhạc Thính Phong, chậc, ánh mắt đó, thật đáng sợ mà.
Nhạc Thính Phong cắn răng nghiến lợi nhìn Tô Tiểu Lục, trừng mắt nhìn cậu nhóc bị Tô Trảm quăng lên xe.
Cậu cười lạnh, có giỏi thì ngày mai đừng để Tô Tiểu Lục tới, nếu không, xem cậu xử lý tên nhóc thối đó ra sao.
Muốn cưới Thanh Ti, đi chết đi, dám có cái suy nghĩ đó, hừ, cứ đợi đấy…
Tô Tiểu Lục nằm dài trên cửa sổ, la lên với Thanh Ti, “Em Thanh Ti, sáng mai anh sẽ qua sớm, anh sẽ mang thức ăn ngon cho em, em đợi anh nhé.”
Tô Trảm đẩy đầu nó vào trong xe, “Thanh Ti mau vào đi, bên ngoài lạnh.”
“Đúng đó em gái, em mau vào đi, em xem bên ngoài lạnh lắm.”
Những đứa khác đều gật đầu, kêu cô bé trở vào. Nhạc Thính Phong không nói câu nói, kéo tay Thanh Ti bước vào cửa, cậu không muốn Thanh Ti nhìn đám khốn kia thêm một lần nào.
Thanh Ti đi rồi, đám nhóc nhà họ Tô bỗng ỉu xìu, đứa nào đứa nấy buồn bã lên xe.
Những người lớn nhà họ Tô nói lời tạm biệt với người nhà họ Hạ.
Du Dực nói: “Đúng rồi chuyện lần trước anh nhờ em hỏi, em đã hỏi rồi. Nhà ở Tiểu khu đã bán hết, nhưng có vài căn của chủ xí nghiệp đang bán, trong đó có hai nhà mua xong đã trang trí lại, nhưng vẫn chưa có người vào ở. Ngày mai nếu mọi người có thời gian em sẽ hẹn với chủ xí nghiệp, rồi mọi người đến xem nhà.”
Tô Lạo Đại gật đầu, “Được, cứ thế nhé, ngày mai phiền cậu hẹn chủ nhà gặp mặt, chúng tôi sẽ đi xem phòng, nếu thấy hợp sẽ quyết định trong ngày mai. Chuyện này cảm ơn cậu nhé.”
“Đều là người nhà, không cần khách sáo làm gì.”
Nói xong, người nhà họ Tô lên xe rời đi.
Trên xe Tô Lão Tam nói với Tô Tiểu Lục đang buồn bả, “Tiểu Lục à, sau này đừng nói bậy những câu kiểu như cưới Thanh Ti nữa, biết không?”
“Tại sao? Con muốn cưới em Thanh Ti làm vợ không được sao?”
“Được, dĩ nhiên là được, nhưng con nếu con không muốn bị đánh thì đừng nói thế nưa, cứ nghĩ thầm trong lòng là được.”
Tô Tiểu Lục trề môi, “Con không muốn, con cứ muốn lấy em Thanh Ti, ngày mai còn vẫn muốn nói với em ấy.”
Tô Lão Tam lắc đầu, thằng ngốc này, muốn bị đánh hả.
Anh ta nói, “Thằng nhóc thối như con cho rằng chỉ một mình con muốn lấy à? Con hỏi các anh con xem, có đứa nào không muốn cưới Thanh ti chứ?”
Nói xong nhìn sang Tô Tiểu Ngũ ngồi bên cạnh Tô Tiểu Lục. Hai đứa này, một đứa quá nghịch ngợm, một đứa… lại có hơi… tự bế.
Nhưng anh ta cảm thấy lần này dẫn bọn trẻ đến thủ đô lại khá tốt, Tiểu Ngũ đã khá hơn so với lúc ở nhà không ít, không còn trốn trong góc, không chơi với mọi người như lúc trước nữa.
Bây giờ còn biết chủ động nắm tay Thanh Ti nói chuyện. Đây quả thật là bước tiến bộ lớn.
Tô Tiểu Lục nhìn Tiểu Ngũ, lắc đầu, “Nhưng các anh không nói gì hết.”