Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 1462: Chương 1462: Muốn ngủ giường của tớ, không có cửa đâu




Dù sao Lộ Tu Triệt cũng không định đi. Cậu về đó làm gì chứ, Lộ gia trống rỗng, đến cả một người cũng không có, người giúp việc trong nhà phải hai ngày nữa mới trở lại, lúc này cậu về nhà để đói chết à?

Lộ Tu Triệt suy đoán, ba cậu chắc sẽ phái người đi tìm cậu, nhưng, bây giờ cậu thật sự không muốn gặp bất kỳ ai của Lộ gia, thế nên… Cậu cảm thấy, ở lại nhà của Nhạc Thính Phong chính là lựa chọn tốt nhất.

Dù cho buổi tối phải ngủ trên nệm, cậu cũng cảm thấy thoải mái hơn ở trong Lộ gia lạnh băng đó, ngủ cũng ngon hơn.

Đối với câu trả lời này của Lộ Tu Triệt, Nhạc Thính Phong thật ra chẳng có chút bất ngờ nào, hơn nữa, theo cá nhân cậu thấy, Lộ Tu Triệt ở lại đây là tốt nhất.

Tình trạng hiện tại của gia đình cậu ấy, ở nhà thì ăn gì? Trở về uống gió Tây Bắc sao?

Nhưng ngoài miệng cậu lại không nói thế, cậu nói: “Cậu đừng hòng ở miễn phí. Muốn ngủ giường của tớ, không có cửa đâu.”

Lộ Tu Triệt nhướng mày nói: “Đương nhiên là miễn phí rồi, nhưng cậu yên tâm, có chuyện gì, cần tớ làm, cứ việc mở miệng là được.”

Tối qua sau khi cậu nghĩ thông, tâm trạng đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều, bất luận sống thế nào thì cũng hết một ngày, cậu thích Hạ gia, muốn ở lại đây, vậy thì nhân cơ hội này ở thêm vài ngày, bằng không đợi sau này không có cơ hội nữa, muốn ở cũng không được.

“Được, bây giờ, đắp người tuyết này trước đã.”

Du Dực nhìn thấy hai cậu nhóc chơi đùa trong sân, anh mỉm cười, không ngăn cản chúng, con trai mà, lúc này tinh lực dồi dào, không tìm việc gì tiêu hao bớt thể lực, buổi tối sẽ không ngủ được.

Anh vào nhà, Nhiếp Thu Sính hỏi: “Ơ, Tiểu Triệt và Thính Phong đâu? Mau bảo chúng vào đi, sắp ăn sáng rồi.”

Du Dực nói: “Mặc kệ bọn nó, bọn nó đang đắp người tuyết, đợi đắp xong rồi ăn, con trai mà tinh lực rất dồi dào, cứ mặc kệ bọn chúng.”

Đối với con trai, Du Dực luôn cảm thấy qua loa là được rồi, ăn ít một bữa, không đói được, không cần phải tỉ mỉ như vậy.

“Vậy sao được chứ, ăn trước, rồi hẵng đắp, anh đi gọi hai đứa nó đi.”

Nhiếp Thu Sính nói xong liền muốn ra ngoài, Du Dực giữ chặt tay cô: “Yên tâm đi, ăn xong, bọn nó sẽ tiếp tục đắp, dù gì Thanh Ti cũng chưa dậy, đợi bọn chúng đắp xong người tuyết, Thanh Ti chắc cũng đã dậy rồi, để ba đứa nó ăn cùng nhau luôn.”

Hạ An Lan cũng nói: “Đúng đó, để ba đứa nhóc ăn cùng nhau là được, em đừng lo quá.”

Tô Ngưng Mi ở một bên cũng nói: “Đúng, quản bọn chúng làm gì chứ, cứ để bọn chúng chơi đi.”

Mọi người đều nói thế, Nhiếp Thu Sính đành cười lắc đầu: “Được rồi, nếu mọi người đều nói thế, vậy… Cứ để bọn chúng chơi thêm một lúc đi.”

Thế nên, Nhạc Thính Phong và Lộ Tu Triệt cứ thế bị mấy người lớn vứt ra sau não.

Đột nhiên điện thoại reo lên, Du Dực nói với họ: “Mọi người ăn trước đi, anh nghe điện thoại đã.”

Du Dực không kiêng dè, trực tiếp nghe trong phòng khách, “Alo, lão Thái chuyện gì vậy?”

“Chẳng phải là gọi đến chúc Tết cục trưởng Du sao, ngày đầu tiên năm mới, vạn sự như ý.”

Du Dực bĩu môi, “Được rồi cục trưởng Thái, ngài từ lúc nào cũng chơi chiêu này vậy. Rốt cuộc có chuyện gì, nếu ngài không nói vậy tôi cúp máy đây, cả nhà chúng tôi đều đang đợi tôi ăn sáng đó.”

cục trưởng Thái vội vã nói: “Đừng đừng, là như vầy, tôi… biết Tết nhất tìm ngài như vậy không được tốt, nhưng, có một chuyện tôi thật sự phải nhờ ngài giúp đỡ.”

Du Dực không lập tức đồng ý, anh không phải loại người chưa nghe gì, đã tùy tiện đồng ý giúp người khác.

Nhóm dịch: Mèo Xinh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.