Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 672: Chương 672: Nếu mang thai thì phải làm sao bây giờ?




Tiểu cô nương phổng phao, hai má mượt mà, làn da trắng như phấn nộn tràn trề nhựa sống. Tính cách cô bé cũng hoạt bát hơn trước nhiều, đương nhiên càng thêm dấp dẫn.

Hạ lão phu nhân thấy hai người họ cùng trở về, thuận miệng hỏi Hạ An Lan một câu: “Hai đứa các con sao lại cùng nhau về thế?”

“Trùng hợp gặp nhau ở cửa nên cùng vào thôi.”

Hạ An Lan cũng không nói thêm. Chuyện Hạ Như Sương, anh và Du Dực đã thương lượng trước, tạm thời không đả động tới.

Du Dực ôm Thanh Ti đi rửa tay trở lại, Nhiếp Thu Sính gọi: “Mau lại đây ăn cơm nào.”

“Cảm ơn em, vợ anh vất vả rồi.”

Nhiếp Thu Sính đỏ mặt, trừng mắt liếc anh một cái: “Còn không lại đây bê thức ăn”

Du Dực buông Thanh Ti xuống, nhanh chân bước theo cô vào bếp.

Anh thấy trên trán Nhiếp Thu Sính lấm tấm một tầng mồ hôi, đau lòng nói: “Vợ à, gần đây mỗi ngày em đều phải nấu ba bữa cơm, có mệt không, hay để anh thuê người giúp việc nhé?”

Tuy rằng anh thích ăn cơm do chính tay vợ mình nấu, nhưng anh cũng không đành lòng khi thấy Nhiếp Thu Sính mỗi ngày đều loanh quanh trong phòng bếp suốt thời gian dài, lo nấu cơm mà chẳng được sống thoải mái. Nhất là hiện giờ trong nhà đông người, mỗi ngày ăn sáng xong đã bắt đầu phải nghĩ đi mua nguyên liệu thức ăn cho bữa trưa bữa chiều. Nghiêm túc mà nói cô căn bản sẽ không còn lại bao nhiêu thời gian rảnh rỗi.

Du Dực cưới Nhiếp Thu Sính về, là muốn cho cô hưởng phúc chứ không muốn để cô phải vất vả như vậy.

Nhiếp Thu Sính lắc đầu: “Nấu cơm không vất vả chút nào, dù sao em ở nhà cũng không có việc gì làm mà.”

Thực ra, cô rất thích cảm giác khi nấu ngướng trong bếp, mỗi ngày gia đình có thể cùng ngồi trước bàn ăn vô cùng náo nhiệt, mọi người cùng ăn đồ cô làm, loại cảm giác này thực sự hạnh phúc.

“Hiện giờ thì em không vất vả, nhưng nhỡ đâu... sau này em mang thai thì sao? Sao em có thể vác bụng bầu để nấu cơm trong bếp được chứ?” Du Dực lắc đầu, tuyệt đối không được, sau này nếu Nhiếp Thu Sính mang thai thì dù cô có nói thế nào đi nữa, anh cũng sẽ không để cô bước vào bếp dù là nửa bước.

Nhiếp Thu Sính đẩy anh: “hiện giờ còn chưa có, anh mau đi ra đi, đừng nói nữa, ăn cơm thôi.”

Du Dực chỉ có thể bưng đồ ăn đi ra. Cả nhà cùng ngồi xuống, quanh bàn ăn tiếng nói cười không ngừng, không như lúc trước chỉ có Hạ An Lan một mình một người thật quạnh quẽ.

Ăn được nửa bữa, Hạ lão phu nhân nói với Hạ An Lan: “An Lan, mẹ và Tiểu Ái bàn chuyện rồi, mùng 5 tới cha mẹ sẽ cùng cả nhà nó quay về. Đến lúc đó phiền con chuẩn bị một chút, chúng ta có già có trẻ, mẹ lại không thể đi lại thế này, rất phiền toái.”

Đây là lần đầu tiên Hạ lão phu nhân nhờ con trai dùng đặc quyền của mình để xử lý chuyện tư bởi bà không muốn gây phiền toái thêm cho con gái.

Hạ An Lan đang đưa đồ ăn lên miệng thì đột nhiên ngừng lại, kinh ngạc ngẩng đầu: “Sớm vậy sao?”

“Trường của Thanh Ti đã khai giảng rồi, chủ nhiệm lớp cũng đã điện thoại gọi tới hỏi Tiểu Ái xem Thanh Ti khi nào thì trở về trường học. Nếu không trở về, làm chậm trễ việc học của con trẻ. Hơn nữa còn có công việc của Du Dực, cũng không thể một mực nấn ná không quay về.”

Hạ An Lan vốn định nói đợi hai ngày nữa hẵng đi, nhưng lời này như thế nào cũng nói không được.

Người trong nhà đều hiểu, dù thế nào cũng không thể chậm trễ bài vở của Thanh Ti, con bé còn nhỏ, việc học là việc quan trọng nhất.

Hạ An Lan cảm thấy không nuốt trôi đồ ăn nữa, anh gật đầu: “Như vậy đi, thế…..Được rồi, đến lúc đó để con sắp xếp.”

Sau đó, Hạ An Lan cảm thấy bữa cơm hôm nay ăn sao chẳng có hương vị gì.

Sắp tới, anh sẽ lại phải trở về trạng thái một người cô đơn… Cảm giác thật khó chịu!

Buổi tối, Hạ An Lan nằm trên giường mà trằn trọc cả đêm không ngủ được.

Nghĩ đến chuyện chỉ hai ngày nữa, trong nhà này chỉ còn một mình mình, anh khó tránh khỏi tâm trạng chán nản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.