Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 521: Chương 521: Nếu nó không chết, bây giờ cũng đã lớn giống cô




Nhiếp Thu Sính giành lấy tấm hình kia, cô rất nhanh liền phát hiện không đúng, đây không phải là ảnh chụp của Thanh Ti.

Ảnh chụp là đen trắng, tuy được giữ gìn vô cùng tốt, nhưng vẫn là không thể ngăn cản được năm tháng xâm nhập, đã bắt đầu ố vàng, hiển nhiên là đã có từ lâu lắm rồi.

Quan trọng nhất là, Thanh Ti chưa từng chụp qua ảnh đen trắng.

Nhiếp Thu Sính cầm ảnh chụp nhìn Thanh Ti một chút, rồi lại nhìn cô bé ở trên tấm ảnh, vô cùng khiếp sợ, thật sự quá giống. Có điều, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, Thanh Ti so với cô bé trên tấm ảnh lớn hơn một chút.

Cô ngẩng đầu kinh ngạc hỏi Hạ An Lan: “Anh... anh... Đây không phải là ảnh chụp của Thanh Ti, là ai vậy?”

Trên đời này người giống nhau quả thực có rất nhiều, thế nhưng tướng mạo hoàn toàn giống nhau như thế thì rất hiếm thấy.

Nếu như tấm ảnh này đổi thành có màu sắc, Nhiếp Thu Sính đoán chừng sẽ không phân biệt được.

Du Dực cũng nhìn thấy cô bé trên tấm ảnh, anh không khỏi hít một một hơi, thật là quá giống nhau rồi.

Anh liếc mắt nhìn Hạ An Lan, giờ phút này trong ánh mắt của anh ta ai cũng không lọt vào, tất cả đều chỉ là Thu Sính và Thanh Ti, trên mặt của anh ta tràn đầy chờ mong vui sướng lẫn bất an.

Thấy Hạ An Lan như vậy, Du Dực thật không dám đưa anh ta bây giờ với con cáo già âm hiểm ngày trước nhập lại thành một người.

Du Dực đoán chừng tấm ảnh này chính là ảnh chụp đứa em gái chết trẻ của Hạ An Lan.

Anh không nghĩ tới Hạ An Lan vậy mà lại mang theo bên người ảnh chụp của em gái mình đã qua đời rất nhiều năm như vậy.

Xem ra, tình cảm của anh ta đối với em gái mình quả thực rất sâu.

Nếu nói như vậy, có vẻ... cái này có chút thật không khéo.

Tình cảnh trước mắt này, nói Thu Sính cùng nhà họ Hạ bọn họ không có quan hệ, đoán chừng có điểm khó, nếu sau này những lời anh nói bị Hạ An Lan biết... Ai, nan giải!

Du Dực có chút phát sầu!

Hạ An Lan nhìn Nhiếp Thu Sính với tất cả chờ mong, anh nói: “Cô cũng thấy giống sao?”

Nhiếp Thu Sính có chút giật mình: “Phải... rất giống, chuyện này... rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

Cô quay đầu hướng Du Dực cầu cứu, việc này phát triển có phần nhanh, Nhiếp Thu Sính không biết đối mặt như thế nào.

Du Dực ôm bờ vai cô: “Đây cũng không phải là chỗ nói chuyện, đi, chúng ta đi vào trước. Có gì thì ngồi xuống nói đi.”

Thời điểm này, điều duy nhất Du Dực có thể làm là hy vọng tận lực có thể ở trước mặt Hạ An Lan, cứu vãn hình tượng một chút.

Thư ký cũng gật đầu theo: “Đúng vậy, đúng vậy. Nơi đây không phải chỗ nói chuyện, vẫn là đi vào trước đi.”

Du Dực bế Thanh Ti lên, nắm lấy tay Nhiếp Thu Sính đi ở phía trước.

Hạ An Lan đi ở phía sau, ánh mắt của anh liên tục dõi theo Nhiếp Thu Sính và Thanh Ti. 20 năm qua, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy rõ được bản thân mình còn sống.

Thanh Ti nằm ở trên bờ vai Du Dực, nhìn Hạ An Lan, cô bé gãi gãi đầu, hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra liền bị người lớn ôm vào phòng.

Một đoàn người sau khi ngồi xuống, Du Dực nhẹ nhàng hỏi: “Vậy Thị trưởng Hạ, việc hôm nay có lẽ là có gì đó hiểu lầm, ngài xem có gì muốn nói thì nói đi!”

Ừ, anh cho mình tìm lối thoát thì cũng phải cho Hạ An Lan một lối thoát.

Bằng không thì đợi đến sau khi tất cả được xác thực, anh sẽ vô cùng thảm.

Hạ An Lan nhìn Nhiếp Thu Sính, anh rất muốn cười với cô, thế nhưng anh thế nào cũng không cười nổi.

“Trên tấm ảnh là em gái của tôi, đây là ảnh chụp trước sinh nhật lúc nó 5 tuổi, nó tên là Tiểu Ái, 20 năm trước đã chết trong một trận hỏa hoạn, nếu như... nếu như năm đó nó không chết, cũng vừa vặn gần bằng với tuổi của cô.”

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.