Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 894: Chương 894: Ng vậy, chính là đang bắt nạt anh đấy




Hắn muốn giành lại quyền thừa kế từ tay con trai, thì chắc chắn phải đi theo trình tự pháp luật. Khi tòa án xem xét hồ sơ của hắn, ai dà, có tiền án tiền sự, lại còn là gián điệp, thế thì phải xem xét kỹ mới được. Mặc dù Tập đoàn Nhạc Thị không phải là xí nghiệp quốc doanh nhưng lại thường xuyên hợp tác với chính phủ.

Thế nên Nhạc Bằng Trình không thể nào thừa nhận được. Thế nhưng, những người thẩm vấn đến hết tốp này đến tốp khác. Đã rạng sáng rồi, lại thay tốp khác. Hắn ta vừa đói vừa buồn ngủ, không thể vực dậy tinh thần được nữa, vậy mà những người thẩm vấn vẫn không buông tha hắn.

Hai cảnh sát vừa bước vào ngồi xuống, gõ bút xuống mặt bàn: “Nhạc Bằng Trình, nói đi, ở bên Mỹ anh đã bị xúi giục bán nước như thế nào?”

Nhạc Bằng Trình phẫn nộ tới mức cổ họng sắp bốc khói đến nơi: “Làm sao tôi bị xúi giục bán nước được. Tôi không thiếu tiền, không thiếu gì cả, ai mà xúi giục được tôi?”

“Thế nhưng, từ những lời anh nói ra, chúng tôi biết rất rõ rằng, anh là một người rất sính ngoại, coi thường mọi thứ ở trong nước. Thậm chí anh còn phủ nhận cả nguồn gốc xuất thân của mình. Căn cứ vào hiểu biết của chúng tôi, khi còn ở nước ngoài, tại những nơi công cộng, anh đã từng nhiều lần có nhứng phát biểu không hay phản đối những người lãnh đạo trong nước.

Khi còn ở nước ngoài, Nhạc Bằng Trịnh thực sự cũng quá ngu xuẩn, cái gì cũng dám nói.

Hắn ta không dám phủ nhận điều này, thực tế là trong một vài lần tụ tập, hắn đã từng to mồm nói những thứ cấp tiến. Hắn ta cứng đầu nói: “Đó là quyền tự do ngôn luận của tôi. Thời đại này rồi, lẽ nào vẫn không được nói ra sự thật sao?”

Cảnh sát châm biếm: “Ngôn luận có thể tự do, nhưng anh không thể không có đầu óc.”

Nhạc Bằng Trình tức giận đến mức muốn đánh người, hắn gồng tay lên, bị chiếc còng sắt cứa vào đau điếng: “Các anh… tôi cảnh cáo các anh, cảnh sát các anh là để phục vụ nhân dân, đừng có cả ngày chỉ cầm tiền thuế dân đóng để đàn áp dân đóng thuế, có biết tôi là ai không? Nhạc gia ở Lạc Thành có biết không hả? Tập đoàn Nhạc Thị có biết không? Tôi là chủ tịch tương lai đây. Nhà họ Nhạc chúng tôi đóng bao nhiêu thuế cho Nhà nước, không phải để nuôi những người như các anh.”

Nhạc Bằng Trình vốn dĩ không muốn nói ra xuất thân của mình, hắn ta lo rằng chuyện mình về nước sẽ bị bại lộ.

Nhưng bây giờ hắn ta không nhịn được nữa. Đường đường là người thừa kế tương lai, sau này, đợi hắn ta kế thừa Nhạc gia, thì thị trưởng Lạc Thành nhìn thấy hắn cũng phải lễ phép cúi chào, tại sao hắn ta phải ở đây chịu đựng nhục nhã thế này.

Cảnh sát cười châm biếm: “Chủ tịch tập đoàn? Nhạc Thị làm ăn đứng đắn, nộp thuế là nghĩa vụ của bọn họ, nhưng không có liên quan gì đến anh hết nhé. Theo tôi được biết, anh đã bị đuổi ra khỉ nhà họ Nhạc từ 12 năm trước rồi. Anh đã không phải người nhà họ Nhạc rồi, thì chuyện họ đóng thuế có liên quan gì đến anh?”

Nhạc Bằng Trình sững người, không ngờ cảnh sát đã biết mọi thứ về hắn ta.

Sao bọn họ lại biết nhanh thế được, Đinh Phù nói đúng, nhà họ Tô đã biết, bọn họ đã biết lâu rồi.

Anh ta tức giận nói: “Các người đã biết… được đấy, được đấy, cuối cùng thì tôi cũng hiểu rồi. Tại sao tôi vừa từ máy bay xuống đã bị gây khó dễ. Không ngờ bọn quan tham các anh lại giúp nhà họ Tô bóp méo pháp luật trả thù riêng, là nhà họ Tô bảo các anh bắt tôi đúng không? Tôi thật không ngờ rằng trong nước lại thế này, quan chức bao che lẫn nhau, loạn hết cả rồi. Các anh nói cho nhà họ Tô biết, tôi sẽ không chịu khuất phục đâu, tôi xem rốt cuộc thì các anh có thể điều tra ra cái gì.”

Cảnh sát nhìn hắn ta như nhìn một thằng đần: “Nhạc tiên sinh, anh đang diễn kịch đấy à? Cầm hộ chiếu với sổ hộ khẩu của anh, thì muốn điều tra việc của anh không phải dễ như hít thở hay sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.