Không có nửa chữ oán trách, khiến bản thân Lộ Hướng Đông cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
“Hai hôm nữa sẽ đến thăm em, em không cần lo lắng cho anh.”
“Em không lo cho anh thì lo cho ai chứ, anh đừng để ý bên phía em, có thời gian anh cứ ở bên con trai nhiều hơn đi.”
Lộ Hướng Đông cảm khái, cô gái như vậy, chắc mới có thể đối xử tốt với Tiểu Triệt, nhưng, chuyện ban đầu hứa với cô ấy, xem ra vẫn phải lùi lại một thời gian, phải đợi bên phía con trai giải quyết xong rồi hẳn nói.
Đặt điện thoại xuống, hắn bảo thư ký đi mua một ít đồ đưa sang đó, mấy ngày nay đã không sang đó, cũng không gọi điện, nói ra, đúng là lỗi của hắn.
Thư ký gật đầu, không nói tiếng nào, đã bước ra khỏi cửa, trong lòng hắn nghĩ, mới mấy ngày không qua đó, ông đã cảm thấy áy náy, vậy con trai ông thì sao, ông nói một tiếng không về, là hai ba tháng cũng không thèm về nhìn một cái, lúc đó sao ông không cảm thấy có lỗi với con trai đi.
...
Lộ Tu Triệt mỗi ngày đến lớp bổ túc, có thời gian lại đi tìm Nhạc Thính Phong ăn ké, bình thường ngoài buổi tối hình như thời gian ở nhà cũng rất ít.
Buổi trưa cậu ăn ké xong vừa rời đi, Nhạc Thính Phong không nhịn được hỏi Du Dực: “Chú, có phải chú đã làm gì rồi không? Là có liên quan đến ba của Lộ Tu Triệt?”
Du Dực nhướng mày: “Chú có thể làm gì chứ?”
“Nhưng hôm nay cháu thấy lúc chú nói chuyện với Lộ Tu Triệt, hình như đang thăm dò chuyện của ba cậu ấy, chuyện này có chút không hợp lý?” Trưa hôm nay, lúc Du Dực nói chuyện với Lộ Tu Triệt, rõ ràng là luôn đang bẫy tiểu tử đó, chỉ là Lộ Tu Triệt quá ngốc, không nghe ra được, còn ngây ngốc nói hết tất cả.
Nhưng, Nhạc Thính Phong thì không phải đồ ngốc, cậu nghe rất rõ ràng.
Nếu như không có nguyên nhân đặc biệt gì, cậu không tin, Du Dực sẽ đặc biệt hỏi những chuyện liên quan đến ba của Lộ Tu Triệt.
Du Dực rất cao hứng, đưa tay gõ lên trán Nhạc Thính Phong: “Tiểu tử thối, cũng rất nhạy bén đó... ”
Trên mặt Nhạc Thính Phong lộ ra nụ cười: “Chú, vậy cháu đoán đúng rồi à?”
“Ừm, đoán đúng rồi.” Du Dực cũng không định giấu Nhạc Thính Phong.
“Chú... Có phải đã dạy dỗ ba của Lộ Tu Triệt không?”
“Đúng thế.”
“Vậy chú có thể nói cho cháu biết, chú đã làm gì không?” Nhạc Thính Phong cảm thấy rất hưng phấn, cậu muốn biết ông ấy đã làm gì với Lộ Hướng Đông?
Du Dực tỏ vẻ: “Chú có thể làm gì chứ, chỉ là dạy dỗ hắn một chút mà thôi, đến cả ngón tay của hắn còn chưa động đến.”
Câu này, anh rõ ràng không nói dối, vì anh thật sự cả ngón tay của Lộ Hướng Đông cũng chưa động đến, chỉ là động vào xe của hắn mà thôi!
Bỗng nhiên Thanh Ti đứng ở cửa phòng khách gọi họ: “Ba, anh Thính Phong hai người mau vào đi, chú gọi điện đến... ”
Hai người đành cắt ngang cuộc nói chuyện, xoay người trở vào.
Du Dực thấy bà Hạ cầm điện thoại nét mặt tươi cười nghe bên đó nói chuyện, Nhiếp Thu Sính ngồi bên cạnh nét mặt cũng rất hưng phấn.
Anh liền hỏi: “Sao thế, anh hai báo chuyện gì quan trọng sao?”
Nhiếp Thu Sính ra sức gật đầu: “Đúng vậy, chuyện cực kỳ cực kỳ quan trọng, Thính Phong cháu biết là chuyện gì không?”
Nhạc Thính Phong không tỏ thái độ gì, thật ra cậu vốn không muốn biết, vì bản thân cậu đã đoán ra rồi.
Nhiếp Thu Sính xoa xoa đầu cậu: “Lát nữa, để ba con chính miệng nói với con.”
Một lát sau, bà Hạ nói xong, liền quay qua nói với Nhạc Thính Phong: “Thính Phong, cháu qua đây, ba mẹ cháu có chuyện muốn nói với cháu.”
Nhạc Thính Phong bước sang, cầm ống nghe: “Alo, có chuyện gì?”
Bên tai truyền đến giọng của Hạ An Lan: “Thính Phong, ngày cưới của ba và mẹ con đã định được rồi.”