“Dấu tay thì thôi nhé, nơi này cũng không có mực đóng dấu, tôi thấy...”
“Không cần mất công như vậy.” Du Dực cầm bai bia mà Yến Tùng Nam uống được một nửa lên, đập lên trên bàn, tiếng choang vang lên vỡ vụn.
Yến Tùng Nam kinh ngạc: “Anh muốn làm cái gì thế?”
Du Dực túm lấy một tay Yến Tùng Nam, cầm lấy một mảnh sành vỡ rạch một đường trên ngón trỏ của hắn ta, máu chảy ra rất nhanh.
Yến Tùng Nam kêu một tiếng đau đớn: “Anh làm gì thế?”
Du Dực cầm lấy cái ngón tay đang chảy máu kia đưa về phía trên chữ ký của hắn ta, dùng sức ấn xuống.
Sau khi đã ấn dấu máu tay lên, lập tức hất tay Yến Tùng Nam ra, từ trong túi tiền móc ra một chiếc khăn lau tay, “Được rồi.”
Anh lau tay xong, cầm lấy tờ giấy kia gấp đôi lại cất vào miệng túi.
Một loạt hành động của anh cực kỳ nhanh chóng, Yến Tùng Nam vẩy vẩy giọt máu trên tay: “Này, bây giờ thì anh xong rồi chứ?.”
Du Dực đứng lên, “Nhớ kỹ chuyện anh đồng ý, mẹ con họ, từ nay về sau không còn một chút quan hệ nào với anh nữa, nếu anh dám quấy rầy bọn họ lần nữa, tôi bảo đảm cho anh nếm thử thủ đoạn tàn nhẫn hơn Diệp gia.”
Yến Tùng Nam rùng mình, người này... hơi đáng sợ.
Hắn nhớ tới lời mà Du Dực mới vừa nói..., mẹ con Nhiếp Thu Sính không còn một chút quan hệ nào với hắn nữa, hắn cảm thấy nhẹ nhõm và cũng cảm thấy trong lòng có một loại cảm giác khó diễn tả.
Hắn lắc đầu, không nghĩ được nhiều như vậy, trước mắt vẫn nên trừng trị Diệp gia đã, chỉ cần một ngày Diệp gia chưa sụp đổ thì cuộc sống khổ sở của hắn cũng chưa kết thúc.
...
Quay về khách sạn, sau khi phân vân Yến Tùng Nam gọi một cú điện thoại qua cho Diệp Kiến Công.
“Alo, Bác cả, là con Tùng Nam đây, dạ dạ, lần này nếu không có tin tức con cũng không dám gọi điện thoại cho bác, may mà không phụ sự kỳ vọng bác, con đã tìm được chỗ ở Nhiếp Thu Sính rồi, cô ta hiện tại đang ở chung một chỗ cùng một người đàn ông, con không biết người đàn ông kia có phải là người lúc trước đưa cô ta đi hay không...”
Diệp Kiến Công lập tức hỏi dồn: “Không cần nói nhảm, bọn họ bây giờ đang ở đâu?”
“Hiện tại bọn họ ở tại trong đại viện thuộc huyện ủy, nơi đó người bình thường không dễ dàng đi vào, đúng đúng... Chính là cái nhà đấy, bác nghĩ mà xem, ai ngờ được bọn họ lại sống ở một nơi như thế, chẳng trách tìm lâu như vậy cũng tìm không ra.”
Diệp Kiến Công vừa nghe cũng rất là kinh ngạc, không ngờ họ có thể vào ở được nơi này chẳng trách được bọn họ tìm không ra, ai có thể nghĩ đến chỗ đó. Người ở đó, đều là người có uy tín danh dự trong huyện thành, không có cấp bậc nào thì căn bản không vào được.
Nhưng làm sao bọn họ có thể ở được đó, có thể thấy... người đàn ông che chở cho Nhiếp Thu Sính thực sự có chút năng lực.
Nhưng bây giờ, Diệp Kiến Công không có thời gian đi điều tra cặn kẽ người đàn ông kia rốt cuộc là người nào, sau lưng có ai chống đỡ.
Ông phải lập tức diệt trừ Nhiếp Thu Sính, nếu không một khi cô ra mặt bị người của Hạ gia nhìn thấy, một trận đại họa sẽ ập xuống, bọn họ không ai trốn thoát được.
Sống và chết, Diệp Kiến Công phải lập tức động thủ.
Vẻ mặt Diệp Kiến Công nuốt hận cười lạnh một tiếng: “Nhiếp Thu Sính, lần này xem cô còn có thể trốn đến nơi nào.”
Ông suy nghĩ một chút, hay là gọi điện thoại cho bên kia, nếu đã tìm được rồi muốn động thủ cũng phải nói với bà ta một tiếng.
“Đã dặn gần đây đừng gọi điện thoại cho tôi cơ mà.”
Diệp Kiến Công vội nói: “Tìm được Nhiếp Thu Sính rồi, ở tại đại viện thuộc huyện ủy, ở cùng cô ta còn có một nam nhân rất có năng lực.”
Âm thanh trong điện thoại nhất thời dồn dập: “Hiện tại tôi không muốn nghe gì hết, cần phải lập tức điều tra rõ cụ thể bọn họ ở khu dân cư nào, sau khi biết rõ lập tức động thủ, hai ngày nữa, không... Ngày mai, ngày mai tôi muốn nghe thấy tin cô ta chết.”