Lúc người ấy đến trước mặt bạn, ánh mắt bạn sẽ chẳng còn thấy được bất kỳ ai khác. Ánh đèn trong đại sảnh sáng rực như mặt trời giữa trưa, vậy mà không thể nào che được ánh sáng phát ra từ mắt anh ấy dù chỉ một khoảnh khắc, quả thật giống như đom đóm và mặt trăng mặt trời.
Từng phần trong ngũ quan của anh ấy không phải là hoàn hảo, đẹp đẽ nhất nhưng khi đặt chúng lại với nhau trên gương mặt anh, lại có thể khiến cho người ta phải cảm thán rằng tại sao trên đời lại có một người khiến người khác loá mắt đến vậy.
Bạn thậm chí cũng không biết phải dùng ngôn từ nào để hình dung về anh ấy, trong trẻo mà lạnh lùng, tao nhã, tự phụ, phi phàm mà sâu lắng; khóe môi giống như vĩnh viễn mang theo nụ cười hoàn mỹ. Bạn sẽ cho rằng anh ấy là một người ôn hòa dễ gần, thế nhưng chỉ đến khi bạn đến gần anh ấy mới có thể nhận ra rằng, bạn vĩnh viễn không thể đến gần người như anh ấy. Có lẽ từ khi ra đời, anh ấy đã là là vị thần tọa trên thiên giới, mặc cho bạn có hao tâm tổn sức thế nào cũng không thể chạm đến anh.
Người này, chính là Hạ An Lan, con cả nhà họ Hạ, đứa con duy nhất.
Mà giờ phút này, đôi mắt hẹp dài thâm thuý của anh dẫu có cố gắng che dấu cũng không khó nhận ra vẻ lạnh lùng chán ghét.
Hạ Như Sương nhìn người đàn ông trước mặt mình, gần như không thể khống chế nổi cảm xúc. Cả khuôn mặt lẫn ánh mắt đều toát ra niềm si mê. Người đàn ông này chính là người khiến ả tương tư nhung nhớ bao nhiêu năm. Ả vẫn luôn khát vọng có thể trở thành vợ của anh, được ở cạnh anh. Vậy mà, hiện giờ ả cũng đã là vợ người khác, chỉ hận bà già chết tiệt kia. Năm đó bà ta không chỉ không đồng ý chuyện gả ả cho Hạ An Lan, ngược lại còn bắt ả về làm dâu nhà họ Du.
Nhớ lại chuyện cũ, khuôn mặt vốn đang si mê Hạ An Lan của ả lộ ra vẻ hung ác, dữ tợn. Hạ An Lan nhíu mày, nỗi chán ghét từ tận đáy lòng càng không thèm che dấu, xoay người bỏ đi.
Hạ Như Sương vội vã chạy theo, gọi: “Anh Lan... Chờ em...”
Dù sao chung quanh vốn đông đảo quan khách, bữa tiệc tối nay quy tụ các chính khách, thương nhân đứng đầu Hải thành, anh vừa trở thành thị trưởng của thành phố này, biết bao nhiêu người đều đang nhìn mình nên Hạ An Lan đành phải đứng lại.
Hạ Như Sương nhấc váy đi đến trước mặt anh, “Anh Lan đến thành phố nhậm chức, làm em gái, em cũng nên thực hiện trách nhiệm của chủ nhà chứ nhỉ.”
Khoé môi Hạ An Lan hơi nhếch lên, lộ ra một chút châm chọc: “Cô là chủ nhà sao?”
Hạ Như Sương sửng sốt, lập tức hối hận về lời vừa rồi của mình, ả không nên nói như vậy mới phải. Còn chưa kịp giải thích, Hạ An Lan đã thản nhiên nói: “Tôi cũng không biết phải nói sao, tôi là thị trưởng Hải thành, cũng coi như là quan phụ mẫu của dân chúng thành phố này, vậy mà lại cần người khác tận tình thực hiện trách nhiệm của chủ nhà sao?”
“Thể diện của cô cũng lớn quá nhỉ, hay cô nghĩ Hải thành này là của Du gia nhà cô?”
Hạ An Lan hỏi một câu khiến tim Hạ Như Sương giật nảy lên, lòng bàn tay toát mồ hôi. Ả sơ suất quá, tự dưng lại nói lời không nên nói.
Ả vội vã giải thích: “Anh Lan, em... em không có ý đó, em chỉ muốn mời anh tới nhà ăn bữa cơm rau dưa thôi. Em nghĩ... Dù sao chúng ta cũng là người nhà. Ngày hôm qua chú Hạ còn nói, Anh Lan một mình tới Hải thành nhận chức nên muốn em quan tâm đến anh thật tốt thôi.”
Hạ Như Sương vội vàng đem ba Hạ An Lan ra, đổ trách nhiệm lên người ông. Ả nghĩ chỉ lấy ông ra làm lá chắn, Hạ An Lan cũng không tiện cự tuyệt, dù sao đó là ba anh.
Hạ An Lan đã sớm chán ghét cái kiểu đổ thừa này của Hạ Như Sương. Anh nhìn ả, lộ ra một nụ cười nhạt. Ngay lúc ả đang hoang mang, đôi môi mỏng hé ra: “Cút!”
Sắc mặt Hạ Như Sương trắng nhợt, vẻ mặt vẫn không thể tin nổi. Hạ An Lan là hạng người gì chứ, từ nhỏ đến lớn đều là loại người hoàn mỹ đến mức không thể bới móc được điều gì.
...